Hôm nay Hoàng thượng có thể không cần hỏi rõ nguyên do mà trách phạt ta, ngày mai cũng có thể đến lượt các nàng ấy.
Sau khi thấy rõ sự thật tàn nhẫn "hồng nhan dễ già, ân tình dễ mất", thì ai mà có thể thực sự vui vẻ cho được.
Ta không biện minh, ung dung giao ra kim ấn rồi một mình trở về Thư Nguyệt cư.
Vừa đến cửa, ta đã thấy Thẩm Uyên dẫn theo đệ đệ và các bạn học đang đứng đợi.
Thẩm Tịch chạy đến nắm lấy tay ta: "Mẹ, Trường Sinh lén mang vào cung nửa con nai rừng, chúng ta nướng thịt nai ăn nhé!"
Tử Du đưa cho ta một cái bánh: "Tỷ, tỷ có đói không? Ăn bánh đậu xanh này."
Ta nói: "Xin lỗi, hôm nay các ngươi không thể ở Thư Nguyệt cư dùng bữa nữa rồi. Ta bị cấm túc, không được gặp người ngoài, con hươu này chỉ có mình ta được hưởng dụng thôi."
Ta buông tay Thẩm Tịch, mỉm cười với Thẩm Uyên: "Về sau việc chăm sóc các đệ đệ sẽ giao cho ngươi, còn có Tử Du nữa, bảo hắn ăn ít một chút."
Nói rồi ta lại nhìn sang Thẩm Dương: "Đừng lúc nào cũng chỉ muốn trêu chọc Trường Sinh. Coi như không xem hắn là biểu ca, ngươi cũng nên nghĩ xem, ngoài hắn ra còn ai nguyện ý để ý đến ngươi nữa?"
"Còn ngươi nữa, Trường Sinh, Thẩm Dương đều sợ ngươi rồi đấy. Thích người ta đâu phải như vậy."
"Ta thích hắn? Ta thích hắn thì ta sẽ..."
"Thôi được rồi, mau trở về đi."
Trước khi đóng cửa cung, ta thấy Tử Du đang khóc, Thẩm Tịch giả vờ lấy tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoc-tu-hanh-dau-phong/1816788/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.