Thôi Đào tắm rửa thay quần áo xong xuôi, sảng khoái ngời ngời, nhưng nàng không có cơ hội để nghỉ ngơi ngay được vì vụ án chưa thẩm xong, vẫn cảm thấy không yên tâm.
Nàng vừa ra khỏi xông đã có người bên công đường đến tìm, bảo là đã tìm ra bằng chứng chính xác nhưng Vân Đạm vẫn kiên quyết ngậm miệng không chịu khai ra.
Hơn nữa vì xem thường công đường, chế giễu quan lại, dùng hình phạt cho bà ta thì chẳng hiểu sao lại như gãi ngứa vậy, rõ ràng là rất đau nhưng bà ta lại không hề như thế, lại còn cười nữa.
“Tất cả mọi người chưa từng trông thấy hung thủ nào như thế cả, Phán quan Hàn mới nhậm chức lại càng chưa, thế nên sai tiểu nhân tới mời Thôi nương tử tới xem kẻ này là điên thật hay đang giả vờ thôi?”
Thôi Đào tới công đường đã thấy Vân Đạm tóc tai lộn xộn, quần áo đẫm máu.
Đúng như lời nha dịch nói, hiện tại bà ta đang mỉm cười như điên, mắt thì nhìn chăm chăm xuống đất, thoạt nhìn bà ta không hề chớp mắt chút nào, dường như có chút ngốc nghếch, nhưng nhìn kỹ lại sẽ thấy trong ánh mắt đó lộ ra vài phần miệt thị trào phúng, rõ ràng là không hề điên thật.
Hàn Tống đang lo không biết phải thẩm vấn tiếp thế nào, thủ đoạn bình thường đều đã dùng hết nhưng vô ích.
Nếu giờ lui đường chờ ngày tái thẩm sẽ cho Vân Đạm có 1 đêm nghỉ ngơi và cơ hội trì hoãn, e rằng mai bà ta lên công đường sẽ nghĩ ra trò gì mới nữa.
Y chợt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoi-tu-o-phu-khai-phong/2115618/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.