Thương Đằng cứ ôm cô, ôm mãi.
Đối với anh, cái ôm này có được không dễ, cho nên anh không dám buông ra, có thể ôm thêm được bao lâu thì hay bấy lâu.
Trấn nhỏ dù sao cũng khác với Tầm Thành, trên đường phần lớn là các ông bà đưa cháu nhỏ đi chơi, nhìn thấy hình ảnh này thì đều kéo theo cháu nhỏ, ghét bỏ tránh đi.
Cũng không quên dạy bảo một câu: "Sau này lớn lên không thể không biết xấu hổ như vậy."
Thương Đằng nghe được liền đổi hướng, che kín mặt Sầm Diên, không cho ai có thể nhìn thấy cô.
Sầm Diên bất đắc dĩ thở dài, duỗi tay đẩy anh: "Anh buông ra trước đi."
Thương Đằng không buông.
Lần này cô không từ chối, khả năng chỉ là nhất thời mềm lòng, lần sau nhất định sẽ không để anh ôm cô nữa.
Anh dường như không hề ngụy trang nhiều trước mặt cô, sẵn sàng tháo xuống mặt nạ, đối xử chân thành với cô.
Từ sau khi trưởng thành, anh rất ít như vậy.
Đây xem như lần đầu tiên.
Sầm Diên nhìn thấu nỗi sợ hãi của anh.
Cô nhẹ giọng an ủi: "Em không muốn đuổi anh đi, chỉ là ở đây nhiều người như vậy, ảnh hưởng không tốt."
Thương Đằng bán tín bán nghi rời khỏi cô: "Thật sao?"
Sầm Diên gật đầu: "Thật."
Cô nhìn thấy đầu tóc anh rối bù bởi đội mũ trùm đầu, liền vươn tay vuốt thẳng cho anh: "Anh đang sống ở đâu?"
Giữa hai người có sự chênh lệch rất lớn về chiều cao, Thương Đằng sợ tay cô sẽ mỏi, chu đáo cúi thấp đầu xuống.
"Khách sạn phía sau."
Trấn nhỏ không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngon-hoan/1906058/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.