Đây chắc chắn là lời bày tỏ rung động nhất. Thương Đằng ôm Sầm Diên, không chê phiền lụy hứa hẹn với cô hết lần này đến lần khác, anh sẽ vĩnh viễn ở bên cô.
Sầm Diên chỉ cười, cười anh dong dài.
"Anh đã nói lời này bao nhiêu lần rồi?"
Thương Đằng ôm cô chặt hơn: "Muốn luôn nói cho em nghe."
Sầm Diên gật đầu, cũng theo ý anh: "Vậy thì anh cứ nói đi, em sẽ tiếp tục nghe, cho dù anh có nói bao nhiêu lần đi chăng nữa."
"Có chê anh phiền không?"
"Không đâu."
Thương Đằng bá đạo nói: "Chê anh phiền cũng vô dụng, anh sẽ làm phiền em cả đời."
Vậy thì cứ phiền cả đời đi.
Trần Điềm Điềm thấy bọn họ mãi chưa đi ra, liền chạy tới đẩy cửa phòng.
Đẩy hai lần không ra, nó chuyển sang gõ cửa: "Thím ơi, thím."
Sầm Diên buông tay, đi ra mở cửa, Trần Điềm Điềm lảo đảo lắc lư đứng ở bên ngoài, hỏi khi nào đi ra ngoài mua sắm.
Đôi mắt to trong veo và ngơ ngác, đáng yêu không chịu được.
Sầm Diên lấy khăn tay trong túi áo của Thương Đằng ra, ngồi xổm xuống lau nước miếng trên khóe miệng Trần Điềm Điềm: "Lập tức liền đi, Điềm Điềm có muốn thay quần không, bên ngoài có vẻ hơi lạnh."
Trần Điềm Điềm rất nghe lời Sầm Diên, cô bảo nó thay đồ thì nó cũng thay.
Thương Đằng thay quần cho con bé.
Thay quần xong, cô nhóc đưa tay ra đòi Thương Đằng bế, Thương Đằng nói: "Có thể đi thì phải tự đi."
Anh sẽ không cưng chiều trẻ con, khi nên nghiêm thì sẽ nghiêm, khi nên thoải mái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngon-hoan/1906084/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.