Lâm Tầm nói tình hình ra cho Vương An Toàn và Triệu Cơ Cấu.
Triệu Cơ Cấu không hiểu ra sao: “Bên trên đỉnh đầu của bọn tớ xuất hiện giao diện Turbo C? Đây là đồ cổ hủ bao nhiêu năm trước rồi?”
Vương An Toàn càng không hiểu ra sao: “Vấn đề không phải là nó cổ hủ, mà là vì sao cậu lại có loại ảo giác này?”
Nói xong cậu ta ngẩng đầu nhìn đỉnh đầu của mình: “Không có cái gì mà.”
Lâm Tầm nhìn chăm chú vào giao diện kia: “Đúng là Turbo C, rất chân thực.”
Hắn nói: “Lạc, tôi nên đến khoa nào đây?”
Lạc Thần nói: “Đã đăng ký khoa tâm thần cho anh.”
Vương An Toàn cười ra tiếng: “Du lịch khoa tâm thần một ngày nha, Lâm Thuật Toán.”
Giọng điệu của Triệu Cơ Cấu bình bình giống như là MC kênh khoa giáo: “Tầm thần, một người ngay cả sinh bệnh đều không giống bình thường.”
Jetta chạy tới bệnh viện gần nhất.
Trong phòng khám, một bác sĩ nam mặc áo blouse ngồi ngay ngắn, hòa ái hỏi: “Làm sao thế?”
Lâm Tầm: “Tôi xuất hiện ảo giác.”
Hắn nói được nửa câu, chỉ thấy bác sĩ nhăn mày hỏi hắn: “Bao nhiêu tuổi rồi? Hai mươi?”
Lâm Tầm: “Hai mươi hai.”
“Vẫn rất trẻ trung nha, khuôn mặt cũng rất trẻ.” Bác sĩ vừa gõ bàn phím ghi chép thông tin vừa nói: “Làm cái gì? Vẫn còn đang đi học?”
“Tôi tốt nghiệp rồi, bây giờ là lập trình viên.”
“Lập trình viên sao…” Thái độ bác sĩ thận trọng: “Lập trình viên rất dễ xảy ra vấn đề, có nội dung ảo giác cụ thể không?”
Lâm Tầm nhìn giao diện chương trình trống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngon-ngu-c-tu-tien/2284981/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.