Bạch Nhược Hy hít sâu một hơi. Cô
căng thẳng nắm chặt tay cầm, nén
giận lùi về sau.
Lưu Nguyệt càng được nước làm
tới. Bà ta đẩy giỏ hàng từng bước
từng bước ép sát lại, nghiến răng
nghiến lợi nói: “Cái loại con gái độc
địa như mày sao không bị đánh
chết vậy?”
“Hết hại em gái mình tới hại bạn
thân. Ai đụng phải mày đều xui hết
tám đời.
Bạch Nhược Hy cắn môi, bỗng đứng
lại không lùi nữa, tức giận trừng mắt
nhìn Lưu Nguyệt.
Mà Lưu Nguyệt chưa kịp dừng lại.
Hai xe đụng vào nhau khiến tay câm
đụng mạnh vào bụng bà ta.
“A.” Lưu Nguyệt bị dọa một trận rồi
xoa xoa bụng.
Bạch Nhược Hy tức giận: “Bà nói đủ
chưa?”
Trên mặt bà lướt qua tia xảo quyệt
rồi lập tức ôm chặt bụng kêu lên:
“Trời ơi, bụng của tôi.”
Bạch Liễu Hoa bị dọa tới nỗi gương
mặt thoáng chốc trắng bệch. Ông ta
vội vàng chạy qua dìu Lưu Nguyệt,
hoảng sợ hỏi: “Vợ à, bà sao rôi?”
“Nó, nó dùng xe đẩy đâm trúng
bụng tôi rồi.” Lưu Nguyệt vô cùng
đau đớn chỉ tay về phía Bạch Nhược
Hy.
“Con của chúng ta không sao chứ?”
Bạch Liễu Hoa sốt ruột đỡ bà ta.
Sắc mặt càng lúc càng trắng.
Con? Bạch Nhược Hy sững sờ.
Tiếng động thu hút không ít người
xung quanh. Đúng lúc Kiều Huyền
Thạc vừa cân xong ít trái cây, anh
liếc nhìn một màn trước mắt, sau
đó sải bước đi lại.
Bạch Liễu Hoa tức giận phừng
phừng, chỉ tay vào mặt Bạch Nhược
Hy hung hăng mắng: “Cái đồ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngon-song-tinh-yeu/2290458/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.