Kiêu Huyền Thạc lái xe ra khỏi bệnh
viện, đưa Bạch Nhược Hy về nhà.
Hai người bị chuyện của vợ chồng
Bạch Liễu Hoa hành hết cả buổi
chiều. Trời đã tối rôi còn chưa được
ăn bữa tối.
Con đường lớn đông đúc toàn là
ánh đèn neon lấp lánh.
Bạch Nhược Hy quay đầu nhìn cảnh
đêm ngoài cửa sổ, tâm tình vô cùng
phức tạp.
Nhìn thấy A Lương bị thương, nhìn
thấy cha mẹ vô tình và trở ngại đến
từ nhà họ Kiều rồi lại nghĩ đến đủ
viễn cảnh tương lai mà cô và Kiều
Huyền Thạc cùng nhất trí vẽ ra, tất
cả những điều này giống như một
giấc mộng.
Lại hoang đường như vậy.
“Đói rồi sao?”
Giọng nói ấm áp của Kiều Huyền
Thạc rơi vào trong tai Bạch Nhược
Hy khiến cô ngẩn ra, quay đầu lại
nhìn về phía anh.
Kiều Huyền Thạc nghiêm túc lái xe.
Ánh đèn hắt lên một bên mặt lộ ra
vẻ đẹp khiến người say đắm.
“Tối nay muốn ăn gì?” Anh tiếp tục
hỏi.
Lúc này Bạch Nhược Hy mới phản
ứng lại, hóa ra còn chưa ăn tối: “Gì
cũng được.”
Kiêu Huyền Thạc im lặng.
Xe tiếp tục lăn bánh, Bạch Nhược
Hy cũng không nói thêm câu nào
nữa.
Một lát sau, chiếc xe dừng lại trước
cổng một cửa tiệm ăn vặt.
Bạch Nhược Hy ngó cảnh vật bên
ngoài cửa sổ, xung quanh khiến cô
cảm thấy rất quen thuộc.
“Đây là đâu?”
Kiêu Huyền Thạc cởi dây an toàn ra
rồi đẩy cửa xe: “Xuống xe đi, chúng
>^@j
ta đi vào đó ăn chút đô.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngon-song-tinh-yeu/2290460/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.