Bạch Nhược Hy ngẩn ra, nhất thời
cả người cứng ngắc. Trong lòng
cũng rất sợ hãi.
Lời cảnh cáo dịu dàng của anh có
tác dụng vô cùng to lớn, vượt qua
hàng triệu lần mấy loại hành vi thô
bạo trước kia. Không nghi ngờ gì
câu nói này đột nhiên khiến cô trở
nên căng thẳng.
Chần chừ hồi lâu, cô mới từ từ mở
mắt nhìn đôi môi mỏng của Kiều
Huyền Thạc. Sau khi nuốt nuốt
nước bọt mới từ từ lại gần.
Kiều Huyên Thạc nhìn dáng vẻ xấu
hổ của cô, rất vừa lòng mà nhắm
mắt lại.
Đợi hồi lâu, cuối cùng đôi môi mềm
mại ngọt ngào của cô cũng dán lên
môi anh.
Anh không động đậy chút nào, suốt
cả quá trình đều trong thế bị động.
Sự nhút nhát và rụt rè của cô khiến
lòng anh nôn nóng, rất muốn hôn
càng sâu hơn nữa.
Nhưng lúc này, anh cố gắng nhẫn
nhịn cơn xúc động của mình.
Nụ hôn của cô chủ động mà dịu
dàng.
Vừa giống mây khói lại vừa giống
sương mù lãng đãng trồi.
Lần đầu tiên bị sự dịu dàng như vậy
chạm tới linh hồn, Kiều Huyền Thạc
liên bị động hưởng thụ nụ hôn say
đắm chủ động thuộc về người con
gái này.
Thời gian tươi đẹp vẫn cứ trôi qua,
đó giờ chưa từng phút nào dừng lại.
Khắp căn phòng tràn ngập sự mập
mờ ấm áp, ấm cả trái tim của hai
người. Thế nhưng Bạch Nhược Hy
lại hoàn toàn không có ÿ định nhóm
ngọn lửa đang cháy âm ỉ này lên.
Kiều Huyền Thạc chỉ muốn biết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngon-song-tinh-yeu/2290465/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.