“Em rể” Lần đầu tiên Doãn Đạo dùng giọng điệu tôn trọng để xưng hô với Kiều Huyền Thạc.
Kiều Huyền Thạc không khỏi kinh ngạc mà sang sảng cười hỏi: “Anh vợ, không biết anh tìm tôi là vì chuyện gì?”
“Có chút việc muốn nhờ anh giúp một chút.” miệng lưỡi của Doãn Đạo ôn nhu tới cực điểm.
Kiều Huyền Thạc: “Nói đi.”
“Lư Tiểu Nhã đã hoàn thành xong khóa huấn luyện đang chờ đợi phân công công việc, cậu có thể giúp tôi tác động với bên trên để sắp xếp việc cho cô ấy ở Tịch Thành này không?”
“Tiểu nhã?” ngữ khí của Kiều Huyền Thạc trở nên nghiêm túc, đối với Lư Tiểu Nhã, trong nội tâm của anh ta tràn đầy cảm kích, anh ta chịu ơn cứu mạng của cô.
“Uhm.”
“Tôi có thể giúp cô ấy nhưng việc này cũng phải hỏi xem ý nguyện của cô ấy thế nào, cô ấy muốn đảm nhận cương vị gì?”
“Cậu không cần phải hỏi cô ta, cứ theo ý tôi sắp xếp là được rồi.” Doãn Đạo khẩn trương nói.
Kiều Huyền Thạc cười cười, kỳ thật anh ta cũng biết một chút ân oán giữa Doãn Đạo và Lư Tiểu Nhã. Với tính cách có thù tất báo của Doãn Đạo mà nói, anh ra sẽ không dễ dàng gì ra tay giúp một người ngoài.
Trừ khi là người mà anh ta để ý hoặc là không phải anh ta muốn giúp Lư Tiểu Nhã mà là muốn báo thù cho nên mới sắp xếp cô tới Tịch
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngon-song-tinh-yeu/2291066/chuong-556.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.