Hai người nhảy lên bờ tiếp tục tìm kiếm.
Đi chưa xa, Yến Cửu không chú ý vấp phải vật cản suýt nữa đã ngã nhào, may mắn được Bạch Tam nhanh tay đỡ lấy.
Cúi đầu nhìn lại thì phát hiện đó là một thềm đá vỡ nát.
Đúng lúc này, trên đầu bọn họ đột nhiên vang lên một tiếng kinh hô nhỏ, hai người ngẩng đầu mới phát hiện cách đó không xa có một đốm sáng đong đưa trên vách núi cao chừng mười trượng, qua ánh sáng mơ hồ là một bóng người vẫy tay hướng về phía các nàng.
"Là Tam thiếu." Bạch Tam lạnh lùng nói, thanh âm bình tĩnh không dao động, không nhìn ra vui mừng hay tức giận.
"Hắn sao lại chạy lên đó?" Yến Cửu kinh ngạc, cảm thấy Thụ Tam thiếu làm việc thật ngoài dự đoán của mọi người.
Bạch Tam không trả lời, nàng chỉ giơ cao dạ minh châu cẩn thận nhìn kỹ vách đá, Yến Cửu nhìn thấy cảnh này, biết nàng đang tìm đường đi nên cũng làm theo.
Không ngoài dự đoán, cách đỉnh đầu khoảng ba trượng cắm một cọc sắt cỡ cánh tay người lớn hệt như ở nơi họ xuống cốc, ánh sáng trong cốc không tốt nên nếu không tìm kỹ nhất định sẽ bỏ qua, khó trách thuộc hạ của Âm Cực Hoàng không để ý tới.
"Ta đi lên nhìn xem, muội chờ ở đây." Bạch Tam nói, không đợi Yến Cửu trả lời liền tung người phi lên cao.
Đúng lúc này, một luồng sáng trắng nhanh như chớp vút qua người Bạch Tam, để lại hương thơm thoang thoảng xộc thẳng vào mũi, thậm chí nàng còn có thể cảm giác bên má tê
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngu-canh-chung/2301768/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.