Mãi đến sáng ngày hôm sau trong hố mới xuất hiện động tĩnh.
Chỉ thấy sương mù khuấy động, sau đó một trong mười hai nhạc nữ bước ra.
"Hồi chủ thượng, hố này cao hơn 1.200 trượng.
Vách đá thẳng đứng, không có cỏ hay dây leo sinh trưởng.
Tuy nhiên, cứ cách vài trượng trên vách đá lại có những chiếc cọc sắt c ắm vào, rõ ràng có người cố ý chuẩn bị." Sau khi tất cả mười hai nhạc nữ bước lên, một người trong số họ bẩm báo.
"Đáy hố có bán kính hàng trăm dặm, bên trong ao hồ núi đá cùng các kiến trúc đều hoang tàn đổ nát.
Bởi vì sương mù che chắn, ánh nắng mặt trời không thể chiếu vào nên cỏ không thể sinh trưởng được.
Sương mù trong hố chính là chướng khí do hắc thủy cùng uế vật sinh ra.
Thuộc hạ đã cẩn thận tìm kiếm, ngoài lối vào từ đây ra, không có lối đi nào khác.
Nghe xong lời này, những người khác không khỏi giật mình sợ hãi, trong lòng thêm rõ ràng, địa vị hiện tại của Âm Cực Hoàng quả thực không phải ngẫu nhiên, chỉ cần nhìn vào năng lực thủ hạ của hắn là có thể biết được.
Âm Cực Hoàng cảm thấy là chuyện hiển nhiên, trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo, sau khi cân nhắc một lúc mới nói: "Các ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi, Mạn Châu mang vài thứ cần thiết tới đây.
Đồng thời để nàng ấy chuẩn bị bữa sáng chiêu đãi các vị khách quý."
Mười hai nhạc nữ đáp lại, ngay lập tức rút lui.
Mọi người im lặng, rõ ràng đang suy nghĩ về tin tức mình nhận được.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngu-canh-chung/2301769/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.