Từ sau lần Sở Nhạn Xuyên không từ mà biệt đi tĩnh tu, đây là lần thứ 2 Cảnh Phi Dung sống trong cảnh mỏi mòn chờ đợi, hầu như ngày nào hắn cũng chạy tới Khô Trạch Chi Cảnh, cũng không làm gì cả, chỉ ngây người nhìn Phong Ma Ấn, hắn dường như đã hiểu được, Đế Quân đã nghĩ gì khi đứng bên ngoài kết giới.
Có lẽ không nghĩ gì cả, nhưng chỉ nhìn như vậy, cũng có thể tìm cho bản thân một chút an ủi.
Cảnh Phi Dung trở về Thiên đình, bước vào trong sân, trông thấy Sở Nhạn Xuyên đang ngồi dựa trên trường kỷ đọc sách, gương mặt thanh lãnh, ngón tay thon dài, gió chiều khẽ thổi áo choàng và tóc y tung bay, một cánh hoa lê trắng muốt lắc lư rơi, lặng lẽ đáp xuống bên chân Đế Quân.
Sở Nhạn Xuyên ngước mắt, mở một nụ cười nhàn nhạt: "Điện hạ đã về."
Thời gian này Sở Nhạn Xuyên vẫn luôn ở trong điện của Cảnh Phi Dung, thoả mãn mọi yêu cầu của Ngũ điện hạ một cách vô điều kiện. Cảnh Phi Dung chỉ cần nghĩ tới Đế Quân đang ở nhà đợi hắn, là trong lòng lập tức tràn ngập tình yêu, trái tim căng đầy như sắp nổ tung.
Cảnh Phi Dung đi tới ngồi xuống bậc thềm, gác đầu lên đầu gối của Sở Nhạn Xuyên, híp mắt nhìn chiều tà bên ngoài tường rào. Không được bao lâu, hắn đột nhiên đứng phắt dậy, lấy thứ gì đó từ trong ngực áo——một tràng hạt bồ đề. Hắn đưa tràng hạt cho Sở Nhạn Xuyên, nói: "Cái này, giao cho Đế Quân bảo quản."
"Đây là..."
"Ta mang về từ trong ảo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngu-dien-ha-van-dang-bi-lua-mach-huong-ke-ni/1499100/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.