Cảnh Phi Dung tủi thân muốn chết, đặt mông ngồi xuống cạnh gốc cây, lau nước mắt vô vọng, nghẹn ngào nói: "Đế Quân xấu quá đi, ra ngoài tĩnh tu mà cũng chẳng báo trước với ta một tiếng, chẳng nói chẳng rằng đã đi mất rồi, chỗ nào cũng chẳng tìm thấy, cũng chẳng ai biết y đi đâu."
"Hôm nay đã là ngày thứ 57 Đế Quân biến mất rồi, nhớ y." Cảnh Phi Dung mắt đỏ hồng ngẩng đầu lên, "Khi trước trăm năm cũng chỉ như nháy mắt, mà bây giờ một ngày thôi cũng khó khăn."
"Y giao Khô Trạch Chi Cảnh cho ta rồi, từ khi tiếp nhận kết giới ta chưa cảm giác thấy dị trạng gì cả, sau này ép hỏi thần quan ở Khô Trạch Chi Cảnh mới biết Đế Quân ngày nào cũng xử lí hết ma quái xung quanh cho ta. Y thậm chí...còn thêm một tầng ẩn bên ngoài kết giới, âm thầm bảo vệ kết giới, phòng ngừa nó chịu tác động, để ta không phải vất vả."
"Nhỡ đâu Đế Quân muốn tĩnh tu trăm năm ngàn năm thì sao, ta phải làm gì bây giờ..." Cảnh Phi Dung càng nói càng suy sụp, ngửa đầu khóc lớn, nước mắt không ngừng rơi, "Làm sao mà ta đợi y lâu như thế được, nếu mà thực sự như thế, ta sẽ tự đóng băng ở dưới biến, không nghĩ gì hết, không làm gì hết, bao giờ y quay về mới rã đông..."
Sở Nhạn Xuyên đau đầu xoa ấn đường, sau đó cây thần hạ một cành cây xuống, khẽ vỗ lên vai Cảnh Phi Dung.
Cảnh Phi Dung khịt mũi, sụt sà sụt sịt, hắn nhìn cây thần, thình lình nói: "Không đâu."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngu-dien-ha-van-dang-bi-lua-mach-huong-ke-ni/1499118/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.