"Phụ vương." Cảnh Phi Dung quỳ trước mặt Thiên Đế, mặt mày nghiêm túc.
Thiên Đế đến mí mắt cũng lười nâng lên: "Nói."
"Hôm qua Đế Quân đã tới tẩm điện của con."
Thiên Đế ngước mắt nhìn hắn.
"Sau đó lại đi mất, con dùng mọi cách giữ y lại, mà y không chịu, có lẽ Đế Quân tự do tự tại quen rồi, không muốn bị ràng buộc, con cảm thấy cũng không cần phải miễn cưỡng. Y là bậc chí tôn của Thiên giới, tiểu bối như con há có thể ép y ở lại. Vẫn nên lấy ý nguyện của Đế Quân làm đầu." Cảnh Phi Dung liếc nhìn mảnh phao trong tay, lưu loát tuôn ra những lời hoa lá cành đã được chuẩn bị kĩ lưỡng.
Thiên Đế tâm phiền ý loạn, vung tay: "Lăn xuống đi."
"Vâng vâng vâng!"
Cảnh Phi Dung nhanh chóng bò dậy, nhưng mảnh phao lại không cẩn thận rơi mất, hắn vội vội vàng vàng chìa tay ra nhặt thì chợt nghe một giọng nói trầm thấp: "Cảnh Phi Dung."
Hai đầu gối hắn nhũn cả ra, cứ thế lại quỳ xuống đất lần nữa, đang định làm một bài giải thích không dưới năm trăm chữ về chuyện của mảnh phao, thì nghe thấy Thiên Đế ra lệnh: "Tay phải, mở ra."
Dùng phao bị bắt quả tang, hốc mắt Cảnh Phi Dung lập tức đỏ lên, mặt ủ mày chau mở tay phải ra, phơi bày toàn bộ phao cứu sinh của hắn.
"Ném ngay cái thứ trên tay đi!" Thiên Đế đập bàn một cái.
Cảnh Phi Dung lập tức quăng cái phao ra xa năm mét rồi xòe hai bàn tay ra.
—— Trong lòng bàn tay của hắn, thấp thoáng xuất hiện một vòng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngu-dien-ha-van-dang-bi-lua-mach-huong-ke-ni/1499144/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.