Sáng sớm, các Thượng Thần đứng vây xem đầy bốn phía Tru Thần Đài, Thiên Đế vội vàng đuổi tới, quát to: "Cảnh Phi Dung! Con muốn làm gì!"
Chính giữa Tru Thần Đài, một vị thần trẻ tuổi đang đứng đó, hai mắt đỏ hoe, mái tóc búi cao lỏng lẻo, đuôi tóc tung bay trong gió, hai tay áo trắng như tuyết bay phần phật.
"Phụ vương." Hai hàng nước mắt chảy xuống từ đôi mắt của Cảnh Phi Dung, hắn nghẹn ngào nói, "Ý con đã quyết, người không cần khuyên con."
Sử quan bên cạnh Thiên Đế lập tức lấy sổ ghi chép ra, vừa viết vừa lẩm bẩm: "Cổ Chúng năm 9715, Ngũ điện hạ Long tộc Cảnh Phi Dung, bị cha là Thiên Đế ép buộc, không chịu cảnh bức hôn, quyết tự đoạn Tru Thần Đài. Vị thần trẻ tuổi, không sợ cường quyền..."
Ngữ khí của hắn ngày càng sục sôi và đã có xu hướng thêm mắm dặm muối, Thiên Đế nhíu mày vung tay, Thần vệ tiến lên, đưa cái lão ăn nói lung tung này đi.
"Ý ta cũng đã quyết." Thiên Đế lạnh lùng mở miệng, "Con muốn nhảy thì nhảy, đừng làm ảnh hưởng chúng thần tới Điện Lăng Tiêu báo cáo công việc."
Cảnh Phi Dung hãy còn đang thả nỗi buồn vào trong gió, nghe xong chết lặng, nước mắt run rẩy treo ở dưới cằm, hắn không thể tin nổi mà hỏi: "Cái gì cơ ạ?"
"Không nhảy?" Thiên Đế nhướn mày, vung tay, "Đi giúp nó một tay."
Bốn năm Thần vệ lĩnh mệnh, bước tới Tru Thần Đài, Cảnh Phi Dung hoảng luôn: "Khoan đã...Phụ vương, thực ra chuyện này cũng không phải là không thể thương lượng..."
"Không cần khuyên ta."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngu-dien-ha-van-dang-bi-lua-mach-huong-ke-ni/1499216/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.