Hôm sau, Khương Nhất cũng không vội vàng đi làm mà quyết định mua một căn nhà để ổn định chỗ ở trước đã.
Là một đứa trẻ lớn lên từ trong nghèo khó, ở lại trong khách sạn giá 3.888 tệ một đêm làm cô chỉ cảm thấy tội lỗi.
Tuy rằng Liên Hạo đã nói anh ta có thể trả tiền nhưng Khương Nhất cho rằng nhà họ Liên đã trả nhiều tiền quá rồi, không thể tiếp tục làm phiền người ta được nữa.
Cô mang theo số hành lý không nhiều, còn có bài vị của Sư tổ bà bà bắt đầu đi tìm nhà.
Khương Nhất đi tới công ty môi giới bất động sản.
So với những chỗ náo nhiệt khác thì chỗ trước mặt cô nhìn có vẻ tồi tàn hơn, trước cửa vắng tanh, bên trong chỉ có một người đàn ông chừng hơn ba mươi tuổi, tướng mạo nhìn rất thành thật.
Trong lòng Khương Nhất quyết định, chính là chỗ này.
Người đàn ông này tên là Vương Lực, là ông chủ công ty môi giới bất động sản này.
Mấy năm trước nhà anh ta rất nghèo, người cũng không có bản lĩnh lớn gì, vẫn dựa vào bán nhà để kiếm sống.
Tính cách của Vương Lực quá ngay thẳng, khi anh ta cảm thấy trong căn nhà đó có thiếu sót gì cũng đều nói rõ với người đến xem nhà.
Dù sao mua nhà là chuyện lớn, anh ta cũng không muốn số tiền tích góp cả đời của người ta bị trôi theo dòng nước.
Cũng chính bởi vậy mà kết quả công việc của anh ta vẫn luôn không tốt, mỗi tháng chỉ có thể đảm bảo được mức chỉ tiêu tối thiểu, cuối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngu-hanh-cua-co-thieu-tien/2409106/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.