Yết hầu Quan Hỏa Nhi giật giật, nàng tỉnh lại, ngẩng đầu, lấy ánh mê mang để nhìn rõ cảnh vật bốn phía.
" Hỏa Nhi, nàng vẫn không nên lộn xộn, nghỉ ngơi một chút đi." Một bàn tay vươn tới nhẹ nhàng dùng chút lực ấn nàng nằm trở về.
"Nào, Hỏa Nhi, uống chút nước trước đã."
Hỏa Nhi? Hắn gọi nàng là Hỏa Nhi? Bắt đầu từ khi nào vậy?
Quan Hỏa Nhi còn chưa kịp hỏi ra miệng, thân thể đã bị nâng dậy, liền uống không ít nước trà, cũng vì thế mà yết hầu mới dễ chịu một chút.
"Đây là đâu vậy? Mà ngươi. . . . . vì sao mang ta đến đây?" Vừa uống xong nước, Quan Hỏa Nhi liền hỏi.
Nàng nhớ lại sáng hôm nay, nàng gạt Tinh Tinh giục ngựa teo hắn rời khỏi nông trường, muốn đi mở mang kiến thức, tìm hiểu một chút sự vật bên ngoài. Nhưng mà ngựa của bọn họ còn chưa đi đến trấn nhỏ, thì miệng mũi cũa nàng đã bị một chiếc khăn tay nồng nặc vị thuốc chụp vào, liền mất đi ý thức.
Khi tỉnh lại thì nàng đã ở một địa phương xa lạ, ngay cả ánh mắt của Vu Chiêu Đường nhìn nàng cũng khiến nàng e ngại không thôi.
Tại sao lại xảy ra chuyện này chứ? Aizz. . . Đều tại nàng không cẩn thận, cứ nghĩ hắn là người một nhà nên mất đi tính cảnh giác.
Quan Hân Vân có biết nàng đã bị Vu Chiêu Đường bắt đi hay không a?
Nàng trầm mặc, nhìn hắn một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi mở miệng: "Nơi này khách điếm, chúng ta tạm thời nghỉ ở đây, ngày mai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngu-hoa-my-nuong-tu/1631268/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.