Vào lúc Kỷ Uyển Thanh cho rằng bản thân sắp nghẹt thở, một tiếng rên vừa dài vừa nhỏ phá vỡ cục diện nóng bỏng này.
“Nóng…”
Hơi thở phà lên trên mặt, tiếng nói mơ hồ, người phụ nữ không phân biệt được là “nóng” hay là “đói”.
(*Hai chữ này phát âm hơi giống nhau, nóng là 热 /rè/, còn đói là饿 /è/)
“A Ngọc, cậu nói gì đấy?” Kỷ Uyên Thanh thấy anh tiến lại gần, gương mặt điển trai gần ngay trong gang tấc. Cô đành phải đẩy lồng ngực của người đàn ông ra.
Ngón tay thon dài trắng nõn cách một tầng vải bấu vào cơ thịt, tạo nên cảm giác lồi lõm tựa như đường vân của đá cẩm thạch.
“Tôi, đói.” Chung Ngọc ngừng lại khoảng cách tiếp cận, dựa vào lực eo chống đỡ, bắp thịt căng cứng.
Giọng nói lần này rõ ràng hơn nhiều, mục tiêu xác định.
“Nếu đói thì có súp táo đỏ, tôi lấy cho cậu.” Kỷ Uyển Thanh vội vàng nói. Cô tận lực lách người qua, vươn cánh tay dài muốn với tới cái bát để trên tủ đầu giường.
Tư thế uốn cong như vậy làm cần cổ thon dài của người phụ nữ hoàn toàn lộ ra nơi đáy mắt Chung Ngọc.
Mạch máu xanh trắng rõ mồn một, nhìn vào trong cổ áo còn thấy được nội y màu trắng không che đậy hết khe ngực sâu hun hút của đôi gò bồng đào
nở nang.
Anh, thật sự rất đói.
Hàm răng ma sát vào nhau, nước bọt chảy xuống ròng ròng, thú hoang há chiếc miệng đầy máu về hướng con mồi đang bất tỉnh.
Đầu ngón tay còn cách bát sứ một centimet nữa là có thể chạm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngu-khuyen-phuong-te-duong-tien/531931/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.