Kỷ Uyển Khanh không hiểu vì sao Chung Ngọc phải gạt cô.
Cho dù người đàn ông đã nói lý do rằng đeo kính quen rồi, nhất thời không chú ý chứ không phải cố ý.
Giọng nói bình tĩnh như thường ngày nhưng Kỷ Uyển Khanh phát hiện chút đầu mối. Khi Chung Ngọc nói chuyện không nhìn thẳng vào mắt cô, cúi đầu giống như cố tình tránh né.
Nói thật, giả vờ cận thị không phải là chuyện gì to tát, nhưng khi liên hệ đến hành vi khi trước cố ý tiếp cận cô lúc ăn sáng thì rõ ràng rất có ý vị sâu xa.
Không muốn nghĩ ngợi lung tung, Kỷ Uyển Khanh tắt bếp chuẩn bị ra ngoài tìm người nào đó nói chuyện.
Cửa phòng đối diện không đóng, chỉ hơi khép hờ. Cô đẩy nhẹ là mở ra.
Trong phòng khách, người đàn ông đang để trần thân trên hít đất. Thỏ Con ngồi trên lưng anh. Đôi tai nhọn nguẩy nguẩy theo động tác lên xuống. Sau khi nó thấy người đến liền ư ử thành tiếng.
Chung Ngọc hơi ngẩng đầu nhưng lại cúi xuống rất nhanh trước cả khi đụng phải ánh mắt người phụ nữ.
Kỷ Uyển Khanh câm nín. Cô chú ý thấy một vũng mồ hôi trên mặt đất ngay dưới đầu người đàn ông. Khi nhìn kỹ lại, cô thấy đầu tóc của đối phương đã ướt đẫm.
Thế này thì là đã hít đất bao lâu rồi chứ. Cô kinh ngạc trước thể lực của Chung Ngọc, nhớ lại đã tự mình trải nghiệm rồi thành thử gò má ửng đỏ.
Hai người im lặng. Cảnh tượng gượng gạo. Thỏ Con hiểu chuyện nên gánh vác trách nhiệm duy trì mối quan hệ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngu-khuyen-phuong-te-duong-tien/531997/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.