Dịch trắng đục ồ ạt chảy vào thực quản. Kỷ Uyển Khanh nuốt không kịp, muốn tránh né nhưng lại bị sặc. Tinh d*ch dính nhớp bắn vương vãi lên gương mặt, làm bẩn mái tóc.
“Anh, anh thật quá đáng…” Vừa xấu hổ vừa tức giận đến sắp bật khóc, cô quẹt mặt lên án hành vi xấu xa của người đàn ông. Vừa chuẩn bị ngồi dậy, không ngờ giữa hai chân đột nhiên bị đè lấy.
Chung Ngọc thong dong nhấc chân dẫm vào nơi bí mật ướt đầm của người phụ nữ, dùng sức từng chút một chèn ép vào bên trong, phá tan lớp ngăn
cản của cánh hoa bên ngoài, thô lỗ đay nghiến nụ hoa.
Anh dùng hành động chứng minh, còn có thể quá đáng hơn nữa.
Ánh mắt sâu xa khóa chặt trên người cô, Kỷ Uyển Khanh sợ hãi từ tận đáy lòng, nhưng lại càng động tình hơn. Cô lùi lại muốn tránh né. Gang bàn chân của người đàn ông lại càng theo sát hơn, không nặng không nhẹ đè lên, chậm rãi cọ sát, đến mức khiến cô ra nước, rên rỉ, xin tha.
“A Ngọc, anh đừng vậy mà.” Kỷ Uyển Khanh vươn hai tay chặn bắp chân anh lại.
“Nhưng mà, chị Uyển Khanh thích thế này.” Trên mặt Chung Ngọc vô tội như cũ. Anh tỉ mỉ vuốt đi tinh d*ch còn sót lại trên mặt người phụ nữ, lại cường thế bắt cô nuốt xuống.
Dịu dàng mà ương bướng, mặt trái phải của đồng xu khi rơi trên mặt đất không một ai biết được đáp án.
“Em không thích…” Đáy lòng chôn giấu cơn sóng phóng đãng muốn lật tẩy, Kỷ Uyển Khanh phản bác.
Chung Ngọc ừ một tiếng, chẳng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngu-khuyen-phuong-te-duong-tien/532005/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.