Lại giày vò nhau hết hai tiếng đồng hồ.
Kỷ Uyển Khanh mượn phòng tắm của người đàn ông tắm rửa qua loa, sau khi ra ngoài mùi sữa tắm thơm lừng hương sữa tỏa ra bốn phía, là mùi cô từng ngửi thấy trên người Chung Ngọc.
Cô dùng khăn tắm xoắn mái tóc dài lại chà sát lau khô. Chung Ngọc đang thu dọn mớ hỗn độn trên sô-pha nhìn thấy định qua giúp đỡ.
Anh vừa bước một bước Kỷ Uyển Khanh đã lập tức trỏ tay, “Đứng yên.”
Trải qua mây mưa cao trào gần như điên cuồng, cô nghĩ lại còn rùng mình. Lúc tắm rửa, nước ấm chảy đến chỗ bí mật làm cô thấy hơi đau nhức. Kỷ Uyển Khanh cố nến cơn xấu hổ dạng chân ra xem xét. Dấu răng hơi cạn để lại trên cánh hoa sưng tấy quả thật phóng đãng đến mức người ta không dám nhìn.
Cầm thú!
Kỷ Uyển Khanh giận dữ trừng mắt, im lặng khiển trách.
Cảm nhận được cơn giận của cô, Chung Ngọc mờ mịt chớp mắt. Anh thấy cô tức giận phừng phừng liền nảy ra suy nghĩ dễ thương. Anh bước nhanh đến há miệng ngậm lấy đầu ngón tay.
“Á!” Vội vàng rút ngón tay ra, Kỷ Uyển Khanh mặt mày đỏ lựng, “Không cho, em đang giận anh.”
“Không phải tha thứ rồi sao?” Chung Ngọc ngây ra tại chỗ không hiểu gì.
“Chuyện mới.” Làm chuyện xấu xong còn đúng lý hợp tình như vậy, lợi hại thật đấy, Kỷ Uyển Khanh oán thầm. Cô bất lực véo gương mặt ngầu lòi của anh, dừng lực siết mạnh, “Ai bảo vừa nãy anh quá đáng như thế chứ.”
“Chị Uyển Khanh, rõ ràng, rất thích mà.” Gò
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngu-khuyen-phuong-te-duong-tien/532007/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.