Mãi cho đến khi Thịnh Bạc Viễn đã đứng yên một hồi lâu, Trình Tụng Chân mới nhận ra bóng dáng cao lớn đối diện mình. Trong chốc lát cậu sợ đến mức suýt làm rơi con dao khắc xuống đất.
Thịnh Bạc Viễn nhìn đôi mắt trừng lớn của cậu, mái tóc mềm mại lay động theo động tác cơ thể. Dáng vẻ căng thẳng quá mức của cậu trông giống như một chú mèo nhỏ cảnh giác khi gặp nguy hiểm. Khóe miệng hắn không khỏi nhếch lên một độ cong mơ hồ.
“Tôi dọa cậu sao?” Hắn nói như vậy, nhưng trong giọng nói chất chứa sự dịu dàng mà chính hắn cũng không nhận ra.
Trình Tụng Chân vội vàng lắc đầu, cậu viết vào sổ nhỏ: “Anh ăn chưa?”
“Ăn rồi.” Sự chú ý của Thịnh Bạc Viễn vẫn còn đặt trên con vật nhỏ khắc bằng gỗ của Trình Tụng Chân, “Cậu đang khắc cái gì vậy?”
Khúc gỗ thô ráp hiện ra hình dáng sống động, hẳn đây là một chú nai con.
Trình Tụng Chân giải thích rằng đây là bài tập được giáo viên giao cho, làm một nhóm động vật: “Em đang làm bộ mười hai con giáp, gần xong rồi, chỉ còn con cuối cùng này sắp được đánh bóng.”
Thịnh Bạc Viễn im lặng lắng nghe, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cậu. Hai người ngồi rất gần, Trình Tụng Chân cảm nhận được hơi thở ấm áp và khô ráo phả lên người mình, theo bản năng cậu nghiêng người để rút ngắn khoảng cách và điềm nhiên đưa chú nai con trong tay lên.
Thịnh Bạc Viễn cúi đầu nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Trình Tụng Chân, thấy hình bóng nhỏ bé của mình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngu-ngon-em-nhe/2147163/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.