Cuối năm Nguyên Hi thứ tư, mức thuế năm lấy một đã tiến hành ở đất Thục được gần một năm; Giữa năm, chiến sự giằng co, bộ binh cả nước khẩn cấp trưng binh. Quân lực đất Thục xưa nay không mạnh, nhưng cũng miễn cưỡng góp ra ba vạn nam tử tráng kiện, tiến tới tây bắc. Dân sinh đất Thục vốn đã khó khăn, lại vướng đại hạn trăm năm khó gặp, người dân ở nông thôn phải bán con, kêu thán ầm ĩ.
Lúc Duy Tang kéo đứa cháu nhỏ đến thỉnh an phụ thân, từ ngoài cửa đã nghe thấy tiếng thở dài của ông.
Nàng kéo A Trang đến trước mặt mình, nói khẽ :“Hàn Đông Lan, gia gia tâm tình không tốt, một hồi con đọc thơ cho người nghe, nhưng đừng có đọc sai.”
A Trang nghe cái hiểu cái không, dùng sức gật gật đầu.
Cửa bị đẩy ra, Thục Hầu Hàn Ủng chắp tay đi tới, A Trang chạy lại gần gọi một tiếng: “Gia gia!”
Hàn Ủng cúi người ôm cháu, cười nói: “A Trang hôm nay đã biết đọc chữ chưa?”
“Biết rồi ạ!” A Trang vội nói, “Gia gia, con đọc thơ cho người nghe!”
Nghe đứa cháu nhỏ đọc thơ trôi chảy xong, Duy Tang khéo léo tiến lên nửa bước, “Phụ thân, người ăn trưa chưa?”
Thục Hầu liếc nhìn nữ nhi một cái,“Buổi sáng đi đâu?”
A Trang cướp lời: “Đến chỗ Ninh Vương thúc…”
Duy Tang vội vàng che miệng tiểu tử kia, “Con dẫn A Trang đi dạo một vòng.”
Sắc mặt Thục Hầu xưa nay cưng chiều nữ nhi hơi đanh lại, hắn đưa tay gọi thị nữ tới: “Dẫn Thế tôn đi nghỉ ngơi đi.”
“Con dẫn A Trang đi…”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngu-phon-hoa/473724/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.