"Năm 1922
- Đỡ hơn chưa? - Bà ta hỏi chàng.
Chàng gật đầu, song vẫn còn quá yếu để nói ra bằng lời. Lúc bấy giờ, bà ta mới yên tâm ngồi xuống, tiếp tục câu chuyện:
- Ngài bị thương không nhẹ, Tuệ Vương. Một vết thương sát tim, kịch độc chảy trong huyết quản. Ngài có thể chết bất cứ lúc nào, ngài biết không?
- Ta biết. - Chàng đáp cụt lủn.
- Ta có một vài phương thuốc giảm đau, ngài cứ giữ lại mà dùng. - Bà ta đưa hẳn lọ thuốc cho chàng mà chẳng hề do dự một giây nào - Bất cứ khi nào vết thương trở nặng thì có thể dùng một viên, nhưng tuyệt đối không được lạm dụng.
Nghe đến đây, chàng dần dần hiểu ra vấn đề. Giảm đau, phương thuốc và lạm dụng đều là những cụm từ để chỉ loại thuốc mà chàng đang quan tâm đến, đó là Túc Thảo. Người làng Thiệu có thói quen cất trữ loại thảo mộc này trong nhà, không phải dạng bột thì cũng là viên đan như vừa nãy chàng được dùng. Phải chăng người phụ nữ trước mặt chàng cũng có liên quan đến làng Thiệu, nên mới luôn đem đan Túc Thảo bên mình như một thói quen hàng ngày? Nghĩ vậy, chàng liền quay ra hỏi bà ta:
- Bà... là người... làng Thiệu?
Bà ta chưa kịp trả lời thì ở ngoài cửa, bóng vài ba tên thích khách vụt qua, kéo theo hàng loạt mũi kim nhọn bay đến, xuyên qua cửa sổ, đâm thẳng vào gáy của người phụ nữ. Vì kim đâm thẳng vào tử huyệt mà bà ta chết ngay tại chỗ, không kịp trăng trối một lời nào.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngu-quen-trong-hoi-uc-thanh-y-dao/2383720/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.