"Nương ngươi dạo này vẫn khỏe chứ?"
"Nương ta.... đã rời đi từ khi ta còn rất nhỏ."
...
Nhìn Yến Sương hoảng sợ bị Từ Dao lôi đi nói chuyện, Nghệ Nhàn chợt cảm giác có khi nào Tiểu Nhã sẽ có thêm một cái nghĩ muội hoang đường nữa không, nhưng mà như vậy cũng tốt, nàng cảm nhận rõ ràng Từ Dao lưỡng lự không thích Lam Đồng.
Từ Dao không thích thú nhân, không phải là việc gì kỳ quái.
Từ khi Nghệ Nhàn tiếp nhận Lam Đồng trong lòng, thì cũng đã chuẩn bị cùng đại sỏa tử này ở chung với nhau, một đường vượt mọi chông gai. Huống chi, lúc này còn chưa đâu vào đâu. Nàng trấn an ngéo ngón tay Lam Đồng, ghé vào vai Lam Đồng nhỏ giọng cười nói, "cho dù thế giới này không thích ngươi, thì ta thích."
Con ngươi Lam Đồng co lại nhanh, từ khi bước vào Đoan Mộc phủ cho đến giờ mới chịu nhếch khóe miệng một cái, bị Nghệ Nhàn cố ý khinh bạc bên tai cũng đỏ lên lan đến cổ. Nếu không có bàn tay hư hỏng nhẹ nhàng tiến đến len vào kẽ ngón tay nàng, mười ngón năm chặt nhau, Nghệ Nhàn còn nghi ngờ đại sỏa tử hồi hộp đến điên rồi.
Hai người không coi ai ra gì thân mật, Tiểu Lam vùng vẫy từ trong ngực Nghệ Nhàn nhảy xuống, tò mò đi lại trong đại sảnh sờ cái này sờ cái kia khắp nơi, Miên Hoa Đường im ắng một nén nhang cũng bắt đầu rục rịch.
"Đường, Đường."
"Không được ăn a."
Đại khái hai cái hài tử quá gây chú ý, một cái ú nu nhìn không rớt miếng mỡ nào, một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngu-thu-su-manh-nhat/2316897/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.