Càng có nhiều thứ hiển hiện trong đầu càng khiến con người ta thêm mờ mịt. Cơ Hạo Nguyệt thừa nhận cô không có cảm giác an toàn đối với đoạn tình cảm này, không phải Hà Giai Kỳ không tốt, mà là do cô sợ sau bao nhiêu nỗ lực, kết quả sau cùng sẽ trở thành hai người xa lạ.
Cô không phải kiểu người cởi mở, cũng không thể quên hết mọi thứ sau chia tay hay có thể mượn rượu tiêu sầu. Rất nhiều thứ đều được cô giấu trong lòng, sau đó thầm lặng cất vào một góc nhỏ.
Hà Giai Kỳ nghe lời Cơ Hạo Nguyệt nói, trong lòng chợt cảm thấy vui vẻ. Chí ít cô có thể biết trong nội tâm em ấy có mình, mặc kệ vị trí là nặng hay nhẹ, chỉ cần thế thôi đã đủ an ủi lắm rồi.
"Em đã nói như vậy, chị càng không nỡ buông tay."
Giọng trầm thấp mang theo rung động, đôi mắt đen láy chứa đầy sương mờ.
"Không muốn buông tay thì đừng buông, chúng ta có thể cùng nhau chịu đựng."
Cơ Hạo Nguyệt cúi đầu, không dám nhìn nét mặt của Hà Giai Kỳ mà chỉ tập trung vào hoa văn hình trái tim trong ly cà phê.
"Ha ha ha!"
Hà Giai Kỳ chợt cười phá lên, vẫn còn có người ngạo kiều như vậy a. Trên đời có mấy ai dùng hai từ 'chịu đựng' thay cho câu 'Chúng ta quay lại với nhau đi!'. Em ấy chẳng bao giờ chịu nói ngon dỗ ngọt mà cứ thích dùng từ khác để giải thích lời thật lòng muốn nói.
"Đến chừng nào em mới có thể thẳng thắn được đây."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngu-ty-hanh-dong/2158752/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.