"Cô bị sao vậy?" Lương Tiểu Nhu ngạc nhiên nhìn cô Trương, nhíu mày, sau đó dẫn cô ấy đến ngồi xuống một chiếc ghế êm thoải mái, "Có chuyện gì từ từ nói, không gấp."
Gương mặt và mắt phải của cô ấy bị sưng hoàn toàn, khóe miệng rách nhẹ, má trái còn có một vết bầm lớn. Cả trên người cô ấy, ánh mắt Lương Tiểu Nhu lặng lẽ đảo qua vết thương trên cánh tay mà cô gái này giấu ở dưới ống tay áo, chắc chắn còn có rất nhiều vết thương tương tự.
Mà những thương tích này, rất rõ ràng là vừa mới bị.
"Sau khi mọi người đi rồi thì tôi đi tìm Đông Ni... Anh ấy, anh ấy..." Giọng nói của cô gái thốt lên run rẩy, tay cũng đang run, trông có vẻ rất sợ hãi. Lương Tiểu Nhu đưa tay, nhẹ nhàng vịn lên tay của cô ấy, mang theo một sức mạnh an ủi, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô gái. Cánh tay cô gái giãy ra, rồi im lặng. Một lúx sau, cô gái như được tiếp sức, từ từ nói: "Anh ấy... Anh ấy đã đánh tôi..."
"Lấy khăn giấy lại đây." Lương Tiểu Nhu khẽ ra lệnh cho Vu Nhiễm, rồi nói với cô gái: "Cô đã nói gì với anh ta?"
Cô gái nức nở, "Tôi chỉ nói sự thật. Tôi nói cảnh sát đến nhà hỏi chuyện, cũng nói muốn tìm anh ấy."
"Anh ta liền đánh cô?" Vu Nhiễm hỏi cô ấy, vẻ mặt bị sốc lẫn không thể nhịn nỗi.
Cô gái gật đầu, "Thật ra... chuyện có liên quan đến Đông Ni, tôi cũng không có nói hết sự thật." Cô ấy ngẩng lên thận trọng nhìn vị nữ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngu-ty-quyet-dau/615093/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.