Sau khi trải qua một hồi được cô khuyên nhủ, cô Trương thật sự miễn cưỡng đồng ý bản thân vào xem thử. Lương Tiểu Nhu ngồi trong phòng điều khiển, thấy cô Trương sợ sệt ngồi trên ghế, cũng không dám nhìn thẳng Trương Đông Ni, mà chỉ hơi nhìn xuống, lén nhìn hắn từ dưới mi mắt, ngón tay trên bàn di chuyển một cách vô thức.
"Chồng à, em cảm thấy... hay là anh nói ra đi... Cô gái đó đang ở đâu?"
Từ sau khi cô Trương đi vào, thái độ của Trương Đông Ni đã thay đổi. Không còn cợt nhả như khi đối mặt với Thẩm Hùng, mà nhăn mặt lại, vào lúc này nhìn chằm chằm vợ của mình không chớp mắt. "Là bọn họ bảo em tới hỏi à?" Hắn hướng xuống không thể nhìn thấy bên ngoài cửa số.
Nghe được câu hỏi của hắn, cô Trương cũng hơi hoảng hốt đưa mắt nhìn ra cửa sổ, từ hướng mà cô nhìn qua, chỗ đó tối đen như mực. Sau đó, như là không thể kiểm soát được đôi mắt mình, nhìn vào tầm mắt của Trương Đông Ni, lông mi run rẩy, chớp mắt, lại lắc đầu nhẹ.
"Tại sao anh phải nói cho bọn họ biết? Anh nhận được gì nào?" Trương Đông Ni nheo mắt nhìn vợ của mình, khẽ nói: "Bọn họ muốn đổ hết trách nhiệm lên cho anh, An à."
An là tên của cô gái.
"Em không tin anh cùng A Kiều tra tấn những cô gái đó còn giết người..." Giọng nói nghẹn ngào của cô gái sột soạt từ micro phát tới trong phòng điều khiển, Lương Tiểu Nhu lắng nghe một cách cẩn thận. "Nếu A Kiều cách xa chúng ta,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngu-ty-quyet-dau/615094/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.