Đoạn đường này ít nhất cũng phải chạy mất một tiếng, nhưng hôm nay Lương Tiểu Nhu lái xe như bay trên đường, lại đi qua một con đường nhỏ hẻo lánh, nên chỉ mất chưa đến nửa giờ đã tới được chỗ bìa rừng khu Du Ma Địa theo như lời Lạc Xuyên nói trong điện thoại.
Cô xuống xe, đi đến chỗ Lạc Xuyên đang đứng dưới tàng cây. "Lạc Xuyên."
"Em đến rồi." Mã Lạc Xuyên nhìn cô, khẽ nhíu mày, "Sao chỉ có mình em? Đồng nghiệp của em đâu?"
"Xe của bọn họ theo không kịp tốc độ của em." Lương Tiểu Nhu giải thích đơn giản, sau đó lại ưỡn cằm về phía rừng, hỏi: "Tình hình trong đó thế nào?"
Mã Lạc Xuyên nhìn thoáng qua xe Lương Tiểu Nhu đậu bên đường, lại quay qua nhìn khuôn mặt cô.
Lương Tiểu Nhu biểu hiện nhạt, chỉ hơi mím môi, tỏ ra vẻ thờ ơ hờ hững hiếm khi thấy, thậm chí đôi mắt cũng như bị bao phủ bới bóng tối, mất đi ánh sáng tinh thần, trở nên sâu kín, không thể đọc được cảm xúc của cô. Trước đây mỗi khi em ấy nhìn thấy mình không phải mặt mày sẽ luôn vui vẻ hớn hở hay sao? Nhưng mà bây giờ, đã quen nhìn thấy em ấy cười với mình rồi, dường như giờ mình và em ấy giống như người xa lạ, cảm giác... Chân mày Mã Lạc Xuyên nhíu chặt hơn nữa
Cảm giác thật không tốt.
Tiểu Nhu dường như có tâm sự, lại dường như có liên quan đến mình.
Mã Lạc Xuyên vốn muốn hỏi chuyện cô, nhưng nghĩ tới bây giờ là thời điểm quan trọng, nên cô ấy kiềm chế tâm trạng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngu-ty-quyet-dau/615095/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.