Sau chuyến điều tra vô ích, Vô Phong và Tiểu Hồ quay về căn hộ quận 4, lúc ấy Hỏa Nghi đã tỉnh dậy từ lâu. Hai người họ bèn kể về gã tóc trắng tham ăn ưa khoác lác. Nghe xong Hỏa Nghi bỗng rít lên:
-Vạn Thế ơi! Thằng đó đúng là vệ sĩ của Đông Hoàng đấy, nó không bốc phét đâu! Ông già Nhất Long vừa gọi điện, mỗi tháng Đông Hoàng trả Thiên Hải mười thùng vàng! Thế nên nó mới có tiền ăn uống vui chơi phè phỡn chứ? Cái gì? Hai người bỏ về à? Vạn Thế hỡi! Có mỗi chuyến hàng thực phẩm mà sao chính phủ phải thuê người của Mũi tên vèo vèo? Một nghìn thùng vàng ở đấy chứ ở đâu nữa! Nó dâng cỗ tận miệng rồi mà không biết ăn à?
Cô gái cùng tên tóc đỏ lặng người nghe Hỏa Nghi bắn xối xả. Hai người họ hộc tốc quay trở lại tiệm khuy tế nọ với hy vọng Thiên Hải chưa kết thúc bữa ăn. Nhưng Thiên Hải đã biến đâu mất dạng còn quán ăn lộn tùng phèo như vừa có đánh lộn tưng bừng. Ông chủ tiệm vốn cáu sẵn, lại nghe Vô Phong lải nhải về gã tóc trắng liền nổi cơn tam bành đòi bóp cổ tên tóc đỏ. Một buổi tối bán hàng đi tong hết, ông ta không tức mới lạ. Chỉ khổ Vô Phong trở thành cái thớt để ông chủ tiệm trút giận.
Thiên Hải khoái ăn uống nên thể nào cũng là khách quen của vài nhà hàng, Vô Phong và Tiểu Hồ dành cả tối hôm ấy truy tìm tung tích của gã. Đúng là tên này thường xuyên ghé qua phố ẩm thực nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguc-thanh/1286548/quyen-2-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.