Ngày thứ hai, sáu giờ bốn mươi phút, tối
Trước khi cuộc chiến băng đảng nổ ra, sở cảnh binh đã triển khai công tác nghiệp vụ kỹ lưỡng. Không phải ngăn chặn, mà là để hai băng đảng chém giết nhau trong “an toàn” và “trật tự”. Mọi con đường dẫn vào quận 4 bị chặn. Nhưng hóa ra như thế lại khiến tình hình be bét. Dân chúng Cửu Long bản tính ưa hiếu kỳ, thấy cảnh binh chặn đường thì nhao nhao xô đến, ai nấy nhóng cổ ngó vào những con hẻm tăm tối dù chẳng cần biết đang nhìn cái chi. Kẻ thì thào, người bàn tán, đám buôn chuyện, chừng như thông hiểu tường tận nhưng thực sự chẳng ai biết gì hết.
Giữa lúc thành phố náo động, Đông Hoàng và Năm mắt lươn vẫn ung dung chơi thuyền chìm thuyền nổi. Ông chủ Năm thi thoảng lại liếc xuống phố. Nhìn dòng người tụ tập trước chốt chặn của cảnh binh, lão lắc đầu vẻ khinh khỉnh:
-Bọn cảnh binh vẫn ăn hại như thế. Bộ chúng nó không biết rằng hễ treo biển “Cấm vào!” là dân xứ này sẽ đâm đầu vào à?
Đông Hoàng ngồi đối diện nói:
-Tồn tại trên cõi đời cần có lý do, nếu không có lý do thì… phải tạo ra nó. Chú em sống ở Cửu Long lâu như thế mà không hiểu à?
-Theo quan điểm của tôi thì khỏi cảnh binh hay luật pháp gì hết, kẻ mạnh sẽ thắng!
Đông Hoàng cười mỉm. Lão thò tay vào chậu rồi đặt một đồng xu vào chiếc “thuyền” pha lê hình bông sen tám cánh. Sau lượt đi của lão, thuyền hầu như không suy suyển dù đã đầy ắp xu. Năm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguc-thanh/1286574/quyen-2-chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.