Ngày thứ hai, buổi tối, bảy giờ đúng
Rất ít người được thấy nơi cao nhất của quận 4, Thanh Nhi là một trong số đó. Sau vài phút chiêm ngưỡng, cô gái ước gì mình chưa bao giờ đặt chân đến nơi này. Hình ảnh những hộp sọ với hốc mắt trống hoác cứ lăn lông lốc trong suy nghĩ của nàng. Oán Hồn Dạ Hỏa ở khắp nơi, nàng cảm giác có thứ gì đó trong người mình đang ngọ nguậy, chừng muốn phá lồng ngực chui ra. Nó xúi giục Thanh Nhi cầm lấy một vật, cứng và nhọn, rồi đâm vào thân thể già nua đáng tởm của Tùng Bách. Nàng chợt nhận ra cái thứ đó chẳng phải điều xa lạ: hận thù. Cha mẹ nàng chết, vì đâu? Tùng Bách. Nàng không thể bán kiếm, vì đâu? Tùng Bách. Một cuộc sống đầy tiếng thở than đang than thở trong bốn bức tường của quận 4, vì đâu? Tùng Bách. Tùng Bách! Tùng Bách! Thanh Nhi muốn đâm nát cái tên đó, để cuộc đời này không còn ai biết hay nhắc về lão nữa.
Tâm niệm trả thù của cô gái rất nhiều, múc ra hàng gáo như múc nước được. Nhưng biến nó thành hành động thì cũng tùy loại người. Và Thanh Nhi không máu lạnh tới mức đó. Hoặc cũng có thể chưa phải lúc.
Đằng sau chiếc cột chất xương người, Tùng Bách đã dựng một cái lều (hoặc cũng có thể gọi là cái chuồng vì nó quá xập xệ) để ở. Bên trong lều lộn xộn, bốc mùi hôi hám đặc trưng của một gã đàn ông thiếu vắng bàn tay người vợ chăm sóc. Góc lều chất đống kim loại hoen gỉ, vật liệu rác thải,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguc-thanh/1286579/quyen-2-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.