Mảnh đất Lạc Việt dần chìm trong bóng tối. Đằng chân trời, mây nặng trĩu những váng nắng đỏ thẫm. Bóng mây in xuống sông, hút lấy ánh mắt của Lộc Tục. Ông già đang ngồi trên thuyền, ánh mắt đăm đăm trên làn nước thẫm đỏ. Như máu vậy. – Ông tự nhủ.
Lộc Tục đã ngồi đây cả ngày, toàn thân bất động như đá tảng, con thuyền cũng không hề suy suyển trước dòng chảy của sông. Ông già đương lắng nghe những âm thanh vọng lại từ núi rừng. Tiếng lửa cháy, tiếng thú dữ kêu gào, tiếng chân người hối hả… tất cả mọi thứ, Lộc Tục đều nghe thấy. Căng tai thêm một lúc, thần sắc ông bỗng tái nhợt, miệng lẩm bẩm điều gì đó không rõ. Phía sau ông già, Mẫu Cơ bước tới, tay xách một chùm cá khô cùng vò rượu nhỏ. Bà bước lên thuyền rồi đặt đồ ăn thức uống trước mặt Lộc Tục:
-Cha, xin hãy nghỉ chút. Từ sáng tới giờ, cha chẳng ăn gì cả.
Ông già chẹp miệng đoạn lắc đầu:
-Còn tâm trạng nào mà ăn nữa đây? La Bình thức giấc rồi, bọn trẻ Phi Thiên khéo không qua nổi mất!
Mẫu Cơ mỉm cười:
-Nhưng trước hết, cha cần phải khỏe mới giúp được bọn họ chứ.
Lộc Tục thở dài rồi gật gật đầu. Ông già nắm lấy một miếng cá, thịt cá trong lòng bàn tay cháy xèo xèo tỏa hương thơm phức. Vốn rất khoái món này, nhưng giờ ông cảm thấy nó dai nhoách và vô vị hơn bao giờ hết. Sáu người Phi Thiên đang thập tử nhất sinh với vô nhãn, ngồi đây nhắm rượu thực chẳng hợp lẽ chút nào! – Lộc Tục thở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguc-thanh/1286628/quyen-2-chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.