Cùng là đêm tối, nhưng mỗi vùng đất trên thế giới Tâm Mộng lại có cách thể hiện khác nhau. Nếu Cửu Long không ngủ thì cách đó hàng vạn dặm theo hướng đông nam, trên con đường Sinh Lộ dẫn về sa mạc Hồi Đằng của Âm Giới, mọi thứ đang say giấc. Ở đây, bóng tối là kẻ độc bá. Nó hất cả thùng sơn màu đen khổng lồ vào không gian và thời gian, cưỡng bức vạn vật quy phục dưới sự thống trị của mình. Nó là thứ chân lý tương tự mặt trời, mà mặt trời sẽ có ngày lụi tàn, còn nó trường tồn vĩnh viễn. Trước kẻ thù quá toàn năng, Âm Giới chẳng còn cách nào ngoài cúi đầu thúc thủ, tự nhuộm mình trong sắc đen, khiến bóng tối càng thêm hùng mạnh. Sẽ có một cơn ác mộng khủng khiếp dành cho kẻ xấu số nhỡ lạc vào chốn này, bởi đôi mắt y như mù và hoàn toàn không thể thấy bàn tay mình, thổi vào tai y là những cơn gió lạnh lẽo mà đứt đoạn, tựa tiếng thở từ miệng một con quái vật rằng: “tao sẽ vờn mày suốt đêm và giết mày trước khi mặt trời mọc!”. Nơi đây là đại dương của những nỗi sợ mơ hồ lẫn nỗi khiếp nhược. Không thứ gì dám đứng lên chống lại bóng đêm, tất cả đều ngoan ngoãn nằm yên, chờ đợi vị vua mặt trời quay trở lại.
Nhưng có kẻ cai trị tất có kẻ phản kháng. Từ trong màn đêm thăm thẳm, một luồng ánh sáng xuất hiện, soi rọi mặt đất khô khốc. Nguồn sáng đến từ ngọn đèn của một chiếc xe thiết giáp đang lăn bánh trên con đường lổn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguc-thanh/1286664/quyen-3-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.