Sa mạc Hồi Đằng như một đứa con thừa hưởng toàn bộ tính cách từ người cha Kim Ngân. Nó quạu quọ, tỏ ra khó chịu với bất cứ ai viếng thăm mình, luôn tìm cách xua đuổi họ bằng những triền cát lún sụt ngốn tới cổ chân hay vô số cung đường dài đằng đẵng bào mòn sức lực. Bóng tối cũng hùa theo sa mạc, nó bốc cát từ những dải đồi xa xăm phía đông và thổi chúng bằng cơn gió lạnh buốt. Xứ sở lạnh lẽo hoang vu này là chốn lý tưởng để rút cạn niềm vui trong mọi trái tim lạc quan nhất. Chưa cần thiếu lương thực hay nước uống, nội cái dáng dấp vô hình mà khổng lồ của đêm đen nơi đây cũng đủ đánh gục con người, vùi thể xác họ, chôn tâm trí họ dưới tầng cát sâu nhất. Bi hài thay, cuốn “Tâm Mộng thế giới – kiến thức căn bản” mô tả mỗi lần trăng lên, Hồi Đằng lại bừng sáng, cát lấp lánh tựa vụn kim cương, cả sa mạc như vị nữ hoàng đẹp lộng lẫy. Nhưng đó là câu chuyện quá khứ. Sau hơn năm mươi năm nội chiến, vị nữ hoàng trở thành mụ già xấu xí, bó mình trong chiếc áo đen và luôn thở ra những lời lẽ cay nghiệt.
Trước màn tiếp đãi thiếu thịnh tình của Hồi Đằng, nhóm công chúa vẫn tiếp tục bước. Cơn mệt mỏi, cơn khát, cơn đói bắt đầu xâm lấn khắp cơ thể, song chừng ấy không khiến họ dừng chân. Quãng đường tính từ đầu sa mạc tới ngọn Dương Hoa Tụ dài gần bốn trăm (400) cây số, nếu cho rằng Ác Lạc Điểu cần khoảng ba tuần hồi phục
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguc-thanh/1286666/quyen-3-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.