Đó là một nơi mà bóng đêm ngự trị; mịt mùng và tăm tối, bằng mắt thường chẳng thể nhìn thấy bất cứ điều gì.
Trong bóng đêm vô tận ấy bất chợt vang lên tiếng bước chân. “Cộp, cộp… cộp” – những thanh âm nối tiếp nhau nhưng không đều đặn mà ngắt quãng, khi thì vội vã, khi lại rề rà chậm chạp. Có vẻ cõi lòng của kẻ đang bước rối như tơ vò.
Được một lát, bỗng chốc có tiếng xoay gót. Dường như kẻ sở hữu đôi chân đương muốn quay đầu rời khỏi chốn này và tìm về nơi tràn ngập ánh sáng mặt trời.
Nhưng biết tìm đâu lối thoát trong màn đêm vô tận? Bởi bóng tối đã bịt chặt đôi mắt, che khuất lý trí, phủ sắc đen kịt lên trái tim.
Sau một khoảng im lặng dài lê thê, bất chợt có tiếng xoay gót thứ hai. Kẻ nọ xem chừng vẫn theo đường cũ. Như đã vững tâm, y bước đi đều đặn hơn, nhịp chân dội những âm thanh khô khốc vào bóng tối sâu thẳm.
Kẻ nọ đi, đi mãi, cho tới khi gặp một ngọn đèn lơ lửng phía xa tỏa ánh sáng nhợt nhạt, y liền hộc tốc chạy tới. Y cần ánh sáng để biết mình vẫn còn hình người, để biết mình chưa bị bóng tối phân hủy. Nhưng chưa tới nơi, y bỗng nghe thấy một giọng nói nhừa nhựa ập tới tựa ma hiện hồn:
-Hề! Cục cưng tới rồi hả? Ta lại cứ tưởng cưng không đến cơ!
Lời nói vừa dứt, không gian đột nhiên câm bặt rồi lại run rẩy những tiếng nấc đứt quãng, tưởng chừng sắp òa khóc. Nghe thấy thế, chủ nhân giọng nói nhừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguc-thanh/1286657/quyen-3-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.