Cái nóng lan khắp không gian, ôm trọn Hồi Đằng. Chẳng đến từ mặt trời, cũng không phải lớp cát nóng bỏng, cái nóng sinh ra từ đám mây màu xanh xám trên bầu trời sa mạc. Nó không đơn thuần chỉ cào vào da thịt mà còn thẩm thấu, len lỏi, mò tới rồi bóp nghẹt linh hồn con người. Bí bách, bức bối, khó thở, đó là những gì Vô Phong cảm nhận được. Tuy đang ở trong ngôi nhà cát nhưng hắn có thể hình dung cảnh tượng bên ngoài: bỏng rãy, không gian méo mó vì đầy hơi nóng bốc lên và bị bao phủ bởi sắc màu lờ nhờ ảm đạm. Hắn có thể thấy cái lồng mây khổng lồ đương bay là là dồn xuống sa mạc những hơi thở bệnh tật, rút bớt sinh khí của vạn vật. Vô Phong thuộc đám vạn vật đó, hắn đương phải há mồm ra mà hít thở. Gã tóc đỏ cảm giác một đám cháy đang bò lan khắp người, nó âm ỉ nhưng không thể bị dập tắt dù đã nốc cạn hai chai nước. Khó chịu… khó chịu quá! – Vô Phong thở phì phì. Hắn ngộ ra chính tâm tư của mình về vùng đất này đẻ ra nỗi khó chịu ấy. Chừng nào hắn còn thức, những tâm tư ấy còn tồn tại.
Bất quá hắn không thể ngủ. Vì tinh thần trách nhiệm, hay đúng hơn là tinh thần dại gái, hắn phải thức. Phiền nỗi Vô Phong cứ lờ đà lờ đờ bởi sức lực bị cái nóng ngấu nghiến, lại thêm ánh đèn tím dìu dịu mỏng manh đang cố sức kéo sụp mí mắt. Để tỉnh táo hơn, hắn mở cuốn “Tâm Mộng thế giới – kiến thức
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguc-thanh/1286668/quyen-3-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.