Ác mộng không quay lại ngay sau lần xuất hiện đầu tiên mà sẽ kiên nhẫn đợi chờ, nhằm lúc con người vui vẻ nhất mới tấn công. Với Lục Châu, nó lui vào bóng tối và tạm thời buông tha cô gái.
Ở Hồi Đằng, giấc ngủ thường ngắn, đứt đoạn, tựa một cuốn truyện mỏng bị xé mất vài trang giữa và làm người ta hết muốn đọc những trang kế. Không thể nói Lục Châu đã có giấc ngủ ngon. Nàng luôn có cảm giác chập chờn, ý thức phập phù như trôi nổi trong làn nước. Đến 6 giờ tối, công chúa trở dậy với cái đầu đau nhức cùng thân thể bải hoải. Tuy vậy, trong lúc ngủ, nàng không gặp lại gương mặt với đôi mắt mở trừng trừng của người chết, cũng không nghe thấy tiếng khóc xé lòng trên Hồi Đằng Cô Mộ. Một giấc ngủ không trọn vẹn nhưng an lành, ít nhất cơn mệt mỏi từ chuyến đi hôm qua đã hết. Sau công chúa, đến lượt Chiến Tử tỉnh giấc. Cái mặt gã vẫn trơ trơ như nước đá, không ngáp, không mỏi mệt và nếu không để ý cặp mắt đỏ vè, ai nấy đều nghĩ gã thức nguyên ngày.
Cả nhóm dậy hết, còn mỗi Vô Phong hưởng thụ giấc nồng. Bao nhiêu tật xấu lúc ngủ, hắn phơi bày sạch sành sanh. Không chỉ sở hữu tiếng ngáy kinh hoàng, tư thế ngủ của hắn cũng hết sức kinh dị. Mai Hoa là nhân chứng sống cho câu chuyện này. Từ lúc nhận nhiệm vụ “canh gác”, gã bốn mắt chứng kiến Vô Phong lăn lê bò toài đủ kiểu. Tên tóc đỏ khi nằm sấp, khi nằm nghiêng, khi cuộn tròn như bánh xe lăn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguc-thanh/1286669/quyen-3-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.