“Ung thư hả? Bị lâu chưa?”. “Được nửa năm, lại tốn tiền thuốc rồi!” – những mẩu đối thoại này có thể gặp bất cứ đâu trên thế giới Tâm Mộng: trong nhà hàng, bữa tối, buổi hẹn hò, gặp mặt gia đình, lễ hội, chương trình truyền hình… Chẳng mấy ai biết thứ bệnh tật ấy từng gieo rắc nỗi khiếp đảm như thế nào. Ung thư trở thành lọ gia vị để thảy vào cuộc đối thoại nhàm chán hoặc khi không còn gì để nói. Đám tác giả bất tài thường xuyên dùng nó làm tình tiết gây cười cho vở hài kịch nhảm nhí nhất. Thảy vô tội vạ, tới nỗi dân tình bắt đầu dị ứng và gọi những kẻ trò chuyện nhạt nhẽo là “ung thư”. Nền y học Tâm Mộng giờ nghiên cứu những biến chứng vì lạm dụng nội lực, những thương tật vì tai nạn phép thuật, cách kéo dài tuổi thọ, nâng cao thể chất con người nhằm tạo ra siêu nhân, nghiên cứu cuộc sống sau cái chết, vân vân và những chuyện mây mây. Còn ung thư cùng đám bệnh nan y của thời đại cũ chỉ như chứng đau ruột thừa, viêm gan hoặc cảm cúm xoàng.
Liệt Giả biết một người chết vì ung thư, đó là ông già họ Lập ở quận Mắt Trắng làm chủ một tiệm ăn mà thi thoảng anh ghé qua. Anh vẫn nhớ như in cái ngày ổng hét toáng lên khi nhìn hóa đơn thuốc, gọi bác sĩ là “một lũ cướp” và quyết tâm tránh xa bệnh viện. Nghe đâu hôm lìa đời, gương mặt ổng mãn nguyện đến lạ. Liệt Giả thường kể chuyện này cho hai gã bạn thân. “Thề có Vạn Thế, ông già đó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguc-thanh/1286903/quyen-4-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.