“Cô muốn biết?” Đôi tay kia, đã nhìn không biết bao nhiêu lần, tự tin và thon dài, giờ đây đang nắm lấy tay cô. Cả khu vườn chỉ còn lại tiếng chim hót yên tĩnh, và tiếng suối chảy róc rách dưới chân cầu vòm. Một cơn gió thổi qua, rượu trái cây lại chợt tỉnh một lần trong đầu cô. Cô như bị cát bụi che mắt, khi nhìn sang, thậm chí cảm thấy trong mắt anh có ý cười. Tình huống gì thế này, anh nói vậy là thừa nhận rồi sao? Còn hỏi cô có muốn biết không, cô mới không muốn. Nói đến vị hôn thê của mình mà anh lại cười vui vẻ như vậy sao? “Buông tay ra đi, anh Keith.” Mạnh Tầm thầm nghĩ, anh đúng là bên trong bên ngoài khác nhau. Trông có vẻ là một người đàn ông chính trực, lịch thiệp, dịu dàng, vậy mà có vị hôn thê rồi còn không biết giữ mình trong sạch mà nắm tay cô. Xem cô là gì chứ? “Tại sao?” Anh ta buồn cười. Mạnh Tầm nhíu mày, khó nói thật, là vì anh có vị hôn thê sao? Bởi vì cô không hiểu tại sao cô lại nói như vậy, có vẻ như cô thực sự để tâm. Có thể là do say rượu thật, chính cô cũng không biết mình đang nghĩ gì, lung tung tìm một cái cớ: “Tôi mới vừa thành niên.” Bàn tay đang nắm chặt khẽ run rẩy. Mạnh Tầm nhìn lại, Lan Trạc Phong cười đến nỗi vai anh cũng run lên, sau đó rất dịu dàng nâng bàn tay kia lên, vỗ nhẹ nhẹ lên mu bàn tay hơi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoc-gio-len-dinh-huong-son/2787573/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.