🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Kỳ thực, câu trả lời còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa. Còn chưa kịp nói, càng chưa kịp kéo dài chủ đề, người làm đã bưng những món điểm tâm ngon miệng lên, phá vỡ bầu không khí đó.

 

Họ nhìn thẳng phía trước, không dám nhìn thêm. Đặt những chiếc đĩa sứ trắng tinh xảo đựng điểm tâm lên bàn. Trên bàn ngay lập tức tràn ngập đủ loại điểm tâm, có bánh kem, macaron, bánh yến mạch, bánh óc chó muối tiêu, bánh đông lạnh lá dâu và một số món không gọi được tên, tóm lại là nhiều đến mức khiến người ta phải trầm trồ.

 

“Có lãng phí quá không?” Mạnh Tầm đếm, ước chừng có mười tám cái đĩa nhỏ, cô đã được ai đối xử nghiêm túc như vậy đâu, không khỏi có chút thụ sủng nhược kinh, bởi vì đây là dành riêng để chiêu đãi cô: “Nhà tôi có khách, thường chỉ pha trà và ít bánh quy trái cây thôi.”

 

“Có giống nhau không?” Anh hỏi với giọng rất nhẹ.

 

Mạnh Tầm nghe xong, trong lòng khựng lại. Đúng vậy, có thể giống nhau sao?

 

Nhà cô là nhà nào, nhà anh là nhà nào, cô tự giễu cô nói chuyện không biết tự lượng sức mình.

 

Lại chính tai nghe anh phủ nhận ý nghĩ trong lòng cô: “Cô là khách quý.”

 

Không phải vì gia đình khác nhau, mà là vì thân phận khách mời khác nhau.

 

“Vậy anh luôn hoang phí như vậy để chiêu đãi khách quý sao?” Anh nói thẳng: “Tôi chưa từng chiêu đãi ai cả.”

Mạnh Tầm suy nghĩ kỹ một lát, trong lòng mới ngớ người ra. Cũng đúng, thân phận địa vị của anh, cần gì phải chiêu đãi ai?

Cô nhìn những món điểm tâm đó, nghĩa là chỉ chiêu đãi mình cô thôi sao?

 

Cô vốn muốn hỏi nhưng lại dừng lại. Hỏi cái này để làm gì? Hỏi sâu hơn nữa là vượt quá giới hạn.

Đầu óc say rượu hình như đã tỉnh táo hơn một chút, vậy mà sống sờ sờ nuốt xuống lời nói. Người làm bày biện đĩa sứ xong xuôi, còn dùng bình thủy tinh trong suốt đựng thứ chất lỏng màu nâu, sau đó rót ra ly thủy

 

tinh mạ vàng, rồi đặt trước bàn Mạnh Tầm. Lại đặt một ly nữa trước mặt Lan Trạc Phong.

 

Làm xong những việc đó, họ mới đứng dậy rời đi.

 

“Đây là gì?” Mạnh Tầm bưng ly mạ vàng lên, khẽ ngửi thấy mùi trà gừng cổ điển: “Trà giải rượu sao?”

 

“Đúng rồi.”

 

Anh khẽ cười khen cô, rồi giải thích lý do: “Giải rượu xong thì có thể đưa cô về trường học.”

 

Lời vừa nói ra, Mạnh Tầm nắm ly mạ vàng khựng lại, ngửa đầu uống cạn cả ly.

 

Lan Trạc Phong bất lực nói: “Là giải rượu xong mới đưa cô về, chứ không phải uống cạn.”

 

Uống trà giải rượu vị gừng vào mùa hè có một cảm giác khác lạ. Mạnh Tầm nắm chiếc ly thủy tinh mạ vàng, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tôi biết, nhưng tôi đã tỉnh rượu rồi.”

 

Lan Trạc Phong cứ lặng lẽ nhìn cô, đôi mắt ấy như đang nói: Cô chứng minh bằng cách nào?

 

“Lạc là thông minh.” Mạnh Tầm hết sức chứng minh mình không say, đã tỉnh rượu: “Hảo lạc là rất thông minh.”

 

Mạnh Tầm nói tiếng Quảng Đông không chuẩn, tốc độ nói tiếng Quảng Đông nhanh, nhưng cô nói chuyện mãi mãi là vẻ chậm rãi, nhưng giọng cô lại độc đáo, uyển chuyển, như sương khói mờ ảo của núi xa, bỗng nhiên truyền ra tiếng nước nhỏ giọt làm ẩm vạn vật.

 

Căn phòng yên tĩnh hồi lâu, Lan Trạc Phong khẽ ho khan.

 

Mạnh Tầm thấy đôi mắt màu nâu của anh sắp không giấu được ý cười. Khẽ lầm bầm: “Anh đang chế giễu tôi sao?”

“Tôi thề không có,” khóe miệng anh nhếch lên, giơ ba ngón tay, hướng về trời mà thề: “Là cô thật sự quá đáng yêu.”

 

Từ chế giễu biến thành đáng yêu, anh khen người khá tùy hứng.

 

Không khí trở nên có chút vi diệu, đặc biệt là đôi mắt anh mang ý cười cứ nhìn thẳng vào cô.

 

Dù cô nói gì hay làm gì, Lan Trạc Phong luôn khen ngợi một hai câu, nhưng cô thật sự không thích ứng nổi kiểu khen ngợi trắng trợn này.

 

Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng nhận được lời khen long trọng và thẳng thắn như vậy.

 

Cô siêng năng một chút, bà ngoại nói: Nuôi cô lớn chừng này, làm chút việc nhà là lẽ đương nhiên.

 

Cô thi được điểm cao, bà ngoại nói: Nuôi cô đi học, không thi tốt, vậy còn không bằng đừng lãng phí tiền.

 

Tóm lại, bất kể cô làm gì, đó đều là điều cô nên làm.

 

Cho nên cô mới nói không chịu nổi anh lại thẳng thắn như vậy, và dành cho cô những lời ca ngợi không ngừng. Mạnh Tầm đứng dậy, chân bị

 

trật nhẹ nhàng đặt xuống đất, nói: “Tôi thật sự đã tỉnh rượu rồi, phải về trường học.”

 

Cô thật sự đã tỉnh rượu và ý thức được rằng từ trên núi về đến nhà Lan Trạc Phong, khoảng cách giữa họ, do ảnh hưởng của cồn, đã có chút vượt quá giới hạn. Cô xem như là mơ mộng hão huyền.

 

Bây giờ đã tỉnh rượu, cứ ở đây mãi thì không hay chút nào.

 

Hơn nữa, chuyện trò chuyện phiếm, thật ra nói đơn giản nhưng cũng ám muội. Đơn giản thì là ăn chưa, uống chưa. Nếu sâu sắc hơn thì là kể chuyện về bản thân cho đối phương nghe. Rõ ràng họ không phải hỏi nhau ăn chưa, uống chưa.

 

Nhưng nếu tiếp tục trò chuyện thì sẽ là mức độ sâu sắc hơn.

 

Vì vậy cô rất cảm ơn sự giúp đỡ của anh, nhưng cũng chỉ có thể dừng lại đúng lúc.

 

Cô đứng nhìn anh, đôi mắt ấy không kiêu ngạo cũng không nịnh bợ.

 

Từ khi cô bước vào cửa cho đến bây giờ, trái tim cô vẫn chưa đặt ở đây.

 

Lan Trạc Phong biết đây không phải do cô hướng nội, mà là cô đang trốn tránh anh. Còn vì sao trốn tránh, anh không tìm được lý do.

 

Nhưng con người cần thời gian để chấp nhận những người và sự việc đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời.

 

Anh nóng vội, nhưng nếu ngăn cản e rằng cũng sẽ trở nên lỗi thời.

 

Anh đứng dậy sửa lại quần áo của mình, cuối cùng cũng chịu nhượng bộ: “Vậy tôi đưa cô về.”

 

Anh lùi bước, Mạnh Tầm chỉ có thể chấp nhận. Đã đi xe của anh đến đây rồi, còn không cho anh đưa về, điều này cũng không thể nói nổi.

 

Chiếc xe rời khỏi tòa nhà, chạy qua cổng sắt, thẳng đến dưới bóng cây cách Đại học A không xa.

 

Vẫn là cái bóng cây lần trước, lúc cô sắp đi, anh đã tặng cô cuốn sách Bồ Đào Nha.

 

Mạnh Tầm xuống xe, chân thật ra vẫn còn hơi đau, nhưng so với lúc mới bị thì đã đỡ hơn chút. Khi Lan Trạc Phong xuống xe, anh nhận lấy một chiếc túi lớn từ chú Tuấn: “Đây là thuốc trị chấn thương của cô, bị thương không phải chuyện nhỏ, đừng từ chối.”

 

Câu nói “đừng từ chối” của anh đã khiến cô nuốt ngược lại lời “không cần” suýt thốt ra.

 

Mạnh Tầm nhận lấy túi, khẽ nói: “Cảm ơn.”

 

Lan Trạc Phong một tay lấy điếu thuốc từ trong túi ra, chắc là đợi cô đi rồi sẽ phải giải tỏa cơn nghiện thuốc. Dù cơn nghiện thuốc trỗi dậy, vẫn bị anh kìm nén, không nhịn được trêu cô: “Cảm ơn ai?”

 

“Anh đó.”

 

Xem ra, Mạnh Tầm không hiểu được tầng ý nghĩa khác của anh. “Tôi là ai?”

 

Anh lại truy vấn: “Dù sao cũng phải có một cách xưng hô chứ?” Lại quay về câu chuyện phiếm chưa có hồi kết trong nhà anh.

– “Vậy anh muốn tôi gọi anh là gì?”

 

Anh chưa kịp trả lời, cũng có thể là chưa kịp nói, người làm đã đến. Bây giờ, anh lại nắm lấy chủ đề này không buông.

Xem ra anh nhất định phải có câu trả lời.

 

Mặt trời ở phía sau anh, cô ngẩng đầu vươn tay che trước trán, nheo mắt nhìn anh.

 

“Vậy anh nói đi. Tôi nên gọi anh là gì.”

 

Thật ra cô cũng không biết gọi là gì, nên hôm nay trong nhà anh, sau khi người làm dọn trà xong và đi nghỉ, cô mới có thể xưng hô bằng “anh” liên tục.

 

“Keith là bạn bè, anh ba là người nhà, cô thấy sao?”

 

Gọi Keith, giống như bạn bè. Mặc dù anh nói họ là bạn bè, nhưng cô tự biết mình, cô đâu đủ tư cách.

 

Gọi anh ba, càng không thể. Đó là cách Lan Song xưng hô, là người nhà mới gọi.

 

Chỉ là nếu chọn một trong hai thì gọi Keith có vẻ tốt hơn.

 

“Tôi thấy Keith là được rồi.” Cô đã đưa ra lựa chọn.

Rồi lại nghe Lan Trạc Phong nói: “Gọi tôi là anh ba.” Anh đã có ý tưởng rồi, vậy mà cố ý trêu cô.

Thận trọng từng bước, trăm phương nghìn kế.

 

Đó là lần *****ên, Mạnh Tầm tự mình cảm nhận được khí phách của Lan Trạc Phong với tư cách là người bề trên. Bốn chữ đơn giản, nhưng lại tràn đầy ý vị không thể kháng cự. Đôi mắt ấy, rủ xuống nhìn cô, khó trách mọi người đều nói anh không giận mà uy, ánh mắt rất đáng sợ.

 

Mạnh Tầm ngoại lệ không dám kháng cự, cũng không thèm nghĩ vì sao anh muốn cô gọi anh ba, chỉ ‘ừ’ một tiếng.

 

“Vậy được ạ.” Mạnh Tầm quay người trước nói: “Lần sau cứ gọi anh như vậy.”

 

Cô xoay người rời đi, cố gắng hết sức để dáng đi của mình trông thật bình thường.

 

Bóng dáng gầy yếu, ẩn chứa một sự kiêu hãnh.

 

Để lại Lan Trạc Phong tại chỗ, anh rũ tàn thuốc, dùng hộp diêm bật lửa rồi rầu rĩ hút hai hơi, khói thuốc phả ra, anh nheo mắt, xoay người lên xe, muốn nghe cô nói một câu hay ho, cũng quá khó rồi.

 

—–

 

Trở lại ký túc xá sau, cơn đau ở mắt cá chân tăng lên do đi bộ quá nhiều. Cô lấy túi ra, lấy chai thuốc xịt vào chỗ mắt cá chân sưng đỏ của mình, sau đó đặt cái túi sang một bên.

 

Đến tối, Mạnh Tầm suy nghĩ một chút, định ngày mai xin phép Lan Song nghỉ một ngày.

 

Cô gửi tin nhắn: Mạnh Tầm: Chân tôi bị trật rồi, ngày mai có thể không đi được, có thể xin nghỉ một ngày không?

 

Lan Song không trả lời tin nhắn, nhưng lại gọi video call đến, quan tâm vài câu, hỏi Mạnh Tầm bị trật ở đâu. Cô ngại ngùng, chỉ nói dẫm hụt.

Nói xong, Lan Song lại bảo Mạnh Tầm cho cô ấy xem vết trật thế nào.

 

Mạnh Tầm không lay chuyển được cô ấy, chỉ đành chuyển camera sang, camera chĩa vào mắt cá chân, và cũng chĩa vào cái túi lớn buổi chiều.

 

Lan Song nheo mắt, nói: “Cô được lắm nha, vậy mà có gu đến thế, mua đôi giày hàng hiệu này.”

 

“Giày gì?”

 

Mạnh Tầm không hiểu Lan Song đang nói gì. Thấy cô thật sự ngây thơ, Lan Song giải thích: “Cô chĩa vào cái túi lớn màu trắng kia kìa, trên đó có logo tiếng Anh đúng không, đó là một hãng giày nổi tiếng đó.”

 

Mạnh Tầm ‘à’ một tiếng, lập tức đứng dậy xuống giường.

 

Sau đó đi đến cái túi đó, gạt hết thuốc ở trên ra, mở ra xem, bên trong là một đôi giày thể thao.

 

Màu trắng, sờ vào chất liệu rất thoải mái.

 

Giọng Lan Song vẫn còn văng vẳng bên tai: “Đôi giày này cần phải đặt trước nửa tháng, một đôi mười mấy vạn, chắc chắn không phải cô mua đâu, nói đi, có phải là do anh bạn tốt Keith của cô mua không.”

 

Mạnh Tầm mím môi, buổi chiều cô thực sự chỉ nghĩ là thuốc, nên mới cầm.

 

Hoàn toàn không ngờ, dưới thuốc còn giấu một đôi giày.

 

Cô lấy cớ có việc, cúp điện thoại của Lan Song, ai ngờ cô ấy không những không hiểu sự nôn nóng của cô, còn ở đầu dây bên kia lả lướt nói: “Này, nhìn cái vẻ mặt này của cô xem, chẳng lẽ đây là bất ngờ anh ấy dành cho cô sao?”

 

Mạnh Tầm không phản ứng Lan Song, sau khi cúp điện thoại, cô nhìn đôi giày mình thường đi đặt trên kệ giày, cũng màu trắng, tuy không hỏng, nhưng màu đã cũ.

 

Trái tim Mạnh Tầm như bị điện giật, cô nắm điện thoại, nhớ lại ngày *****ên cô đến nhà Lan Song làm thêm, trong điện thoại họ nói chuyện, anh từng nói: “Hôm đó ở Uy Thế tôi chỉ muốn đưa tiền cho cô, để cô mua một đôi giày vải. Cô có thành kiến với tôi sâu sắc thật.”

 

Bây giờ cái thành kiến đó sớm đã biến mất, thay vào đó là anh thật tốt.

 

Mạnh Tầm thu ánh mắt từ đôi giày về, không chút do dự gọi điện cho Lan Trạc Phong.

 

Đầu dây bên kia bắt máy, đêm rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có thể nghe thấy vài tiếng chim kêu. Mạnh Tầm đoán chừng anh đang ngồi ở sân, uống trà, hút thuốc, ngắm trăng bị gió thổi, sau đó nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh vang lên: “Mạnh Tầm.”

 

Thấy cô không trả lời, anh lại hỏi: “Muộn thế này, tìm tôi có việc gì sao?”

 

“Keith,” cô vẫn không thể chấp nhận việc gọi anh là anh ba. Anh đã nói đó là cách xưng hô của người nhà, sao cô có thể trở thành người nhà với anh chứ? Cô khẽ nói: “Tôi vừa mới thấy, trong túi có một đôi giày.”

 

“Chân cô bị thương, đổi đôi giày thoải mái hơn đi.”

 

Đây là cái cớ của anh, bởi vì Lan Song đã nói, đôi giày này, cần phải đặt trước nửa tháng.

 

Tuyệt đối không phải là vì hôm nay trật chân mới tạm thời mua. Anh không muốn nói, vậy cô cũng không hỏi.

Chỉ đành coi như là mua hôm nay. “Tôi có giày rồi.”

“Tôi đương nhiên biết.” Người đàn ông ở đầu dây bên kia khẽ nói: “Mạnh Tầm, cô không thể cả đời đều từ chối ý tốt của người khác. Dù là tôi, hay là người khác.” Cô thật sự không thích được người khác đối xử tốt, cũng không thích mắc nợ ai.

 

Không vướng bận, không nợ nần là tôn chỉ của cô.

 

Nhưng Lan Trạc Phong lại nói, cả đời, dài như vậy, sao có thể cô độc một mình, thật sự làm được việc tách biệt với đạo lý đối nhân xử thế?

 

Cô nên sửa đổi bản thân mình, thản nhiên chấp nhận sự tốt đẹp của người khác, sau đó tìm một thời gian và cơ hội thích hợp để trả lại là

 

được rồi.

 

Trước khi cúp điện thoại, cô khẽ nói cảm ơn. Anh lại nói: “Không cần phải nói cảm ơn.”

Nếu anh cần lời cảm ơn này, anh đã đường hoàng lấy đôi giày ra trước mặt cô.

 

Nhưng anh không làm vậy, mà giấu nó dưới thuốc, giữ gìn cái lòng tự trọng buồn cười của cô.

 

Mạnh Tầm đôi khi nghĩ, ở chung với người như cô có mệt không nhỉ. Tặng gì đó, cho gì đó, có phải đều phải cân nhắc một chút không.

————-

 

Đến thứ Ba, họ trở về Cảng Thành. Sinh nhật bà nội, được tổ chức rất long trọng, Lan Trạc Phong luôn đi cùng, giao thiệp uống không ít rượu, đến khi tiệc tan, cả người nồng nặc mùi rượu.

 

Lan Song là do bà nội dặn cô ấy đưa canh giải rượu lên. Gõ cửa đi vào, đặt chén canh lên bàn. Lan Song nhìn sang, Lan Trạc Phong đang nằm trên ghế dài. Hôm nay là dịp trang trọng, anh đã cởi áo vest ra, tiện tay ném lên ghế, cổ áo rộng mở, cả người tựa ra sau, đầu ngửa lên, tóc mái hơi dài, nhìn lên trần nhà, hiếm khi xuất thần lơ đãng.

 

Lan Song định đi, cô ấy không dám chọc Lan Trạc Phong, sợ ánh mắt anh uy ***** mình.

 

Nhưng Lan Trạc Phong đang thả lỏng lại đột nhiên gọi cô ấy lại, nói: “Chân Mạnh Tầm thế nào rồi?”

 

Lan Trạc Phong gần đây bận rộn thế nào, cô ấy biết. Cũng biết bà nội đã chỉ định anh lo liệu tiệc sinh nhật, cái gì cũng phải do anh tự mình xem xét. Chỉ riêng màu khăn trải bàn đã thay đổi vài loại, cuối cùng vẫn phải mời người chuyên nghiệp đặt làm từ Bắc Kinh chuyển đến.

 

Cho nên khi Lan Trạc Phong nói ra, Lan Song kinh ngạc.

 

Làm việc liên tục cả ngày, rượu không biết đã uống bao nhiêu, vậy mà còn có tâm trí quan tâm đến chân Mạnh Tầm.

 

Anh đối với Mạnh Tầm, là nghiêm túc sao?

 

“Ngay hôm anh đưa cô ấy đôi giày đó chúng em mới gọi video, gần đây cũng chưa liên hệ.” Thật ra Mạnh Tầm căn bản không thừa nhận là Lan Trạc Phong tặng, Lan Song chỉ đang cố gài bẫy Lan Trạc Phong thôi.

Thấy anh không phủ nhận, Lan Song trong lòng tấm tắc, được câu trả lời muốn hóng chuyện, lại sợ lập tức chuyển chủ đề, nói: “Nhưng cô ấy có đăng một bài lên vòng bạn bè. Em đã like rồi.”

 

“Vòng bạn bè gì?”

 

“Trước đây sao em không biết anh hóng chuyện thế nhỉ,” Lan Song lẩm bẩm, bị Lan Trạc Phong liếc mắt một cái, lập tức lấy điện thoại ra mở WeChat của Mạnh Tầm, mở vòng bạn bè, hai tay đưa cho Lan Trạc Phong nói: “Anh ba, mời xem.”

 

Lan Trạc Phong mở ra nhìn, là một tấm ảnh.

 

Trong ảnh, cô mặc áo sơ mi trắng, váy đen đứng trên sân khấu, bên cạnh là một nam sinh có vẻ ngoài thanh tú, cũng mặc áo trắng quần đen.

 

Lan Song lúc này nhô đầu lên: “Giang Chi nói đây là hot boy của Đại học A, đẹp trai không? Mạnh Tầm là hoa khôi khoa tài chính, nhưng Giang Chi cho em xem trang web của Đại học A, em cảm giác Mạnh Tầm đè bẹp cái cô hoa khôi trang điểm đậm kia.”

 

Hot boy, hoa khôi, rất đẹp đôi.

 

Nhưng Lan Song lại nói những điều không hay, nói những điều dở.

 

Lan Song vẫn còn nói: “Đây là kỷ niệm ngày thành lập trường, anh có biết kỷ niệm ngày thành lập trường là gì không?”

 

“Anh 26 tuổi, không phải 62 tuổi.” Ý ngoài lời là anh đương nhiên biết.

Anh nói xong, gửi tấm ảnh sang cho mình bằng cách ấn giữ lâu, rồi nâng mí mắt nhìn Lan Song.

 

Nhàn nhạt nói: “Nhớ khép miệng.”

 

Lan Song đương nhiên biết Lan Trạc Phong nói gì. Vừa rồi trong bữa tiệc, biết bao nhiêu nữ giới, bao nhiêu gia đình, lấy lòng bà nội, không nghi ngờ gì ai muốn tranh giành vị trí vị hôn thê của Lan Trạc Phong. Anh cả đã chọn tiểu thư nhà nào đó, anh hai đã kết hôn trước rồi. Duy nhất chỉ còn lại miếng bánh thơm Lan Trạc Phong này, gả cho Lan Trạc Phong làm vợ, làm con dâu nhà họ Lan, ai mà không muốn?

 

Cô ấy không thể nói với Mạnh Tầm.

 

“Em đảm bảo sẽ không tiết lộ một câu nào.”

 

Lan Song giơ tay thề: “Anh ba, em muốn ——” “Đi ra ngoài.”

Lan Song gật đầu, thật sự không dám nói gì nữa, xoay người đi. Sau khi Lan Song rời đi, căn phòng lại trở nên yên tĩnh.

Anh mở điện thoại, mở khung chat, bức ảnh kia lại lần nữa xuất hiện. Lan Trạc Phong cảm thấy anh thật sự say rồi.

Càng nhìn hai người trong ảnh càng thấy không vừa mắt, vô cớ khiến lòng người bực bội.

 

Dù sao cũng không thoải mái, thà rằng tự làm mình hài lòng hơn. Anh cầm điện thoại lên, không chút do dự, bấm số, gọi thẳng đi.

——

 

TRẠM 520: Tình cảm đã xác định từ phía anh ba rồi, đổi xưng hô cặp này cho đỡ xa lạ nha mn <3, Tiện thể sẽ đổi luôn Lan Song và bé Mạnh Tầm nhaKỳ thực, câu trả lời còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa. Còn chưa kịp nói, càng chưa kịp kéo dài chủ đề, người làm đã bưng những món điểm tâm ngon miệng lên, phá vỡ bầu không khí đó.

 

Họ nhìn thẳng phía trước, không dám nhìn thêm. Đặt những chiếc đĩa sứ trắng tinh xảo đựng điểm tâm lên bàn. Trên bàn ngay lập tức tràn ngập đủ loại điểm tâm, có bánh kem, macaron, bánh yến mạch, bánh óc chó

 

muối tiêu, bánh đông lạnh lá dâu và một số món không gọi được tên, tóm lại là nhiều đến mức khiến người ta phải trầm trồ.

 

“Có lãng phí quá không?” Mạnh Tầm đếm, ước chừng có mười tám cái đĩa nhỏ, cô đã được ai đối xử nghiêm túc như vậy đâu, không khỏi có chút thụ sủng nhược kinh, bởi vì đây là dành riêng để chiêu đãi cô: “Nhà tôi có khách, thường chỉ pha trà và ít bánh quy trái cây thôi.”

 

“Có giống nhau không?” Anh hỏi với giọng rất nhẹ.

 

Mạnh Tầm nghe xong, trong lòng khựng lại. Đúng vậy, có thể giống nhau sao?

 

Nhà cô là nhà nào, nhà anh là nhà nào, cô tự giễu cô nói chuyện không biết tự lượng sức mình.

 

Lại chính tai nghe anh phủ nhận ý nghĩ trong lòng cô: “Cô là khách quý.”

 

Không phải vì gia đình khác nhau, mà là vì thân phận khách mời khác nhau.

 

“Vậy anh luôn hoang phí như vậy để chiêu đãi khách quý sao?” Anh nói thẳng: “Tôi chưa từng chiêu đãi ai cả.”

Mạnh Tầm suy nghĩ kỹ một lát, trong lòng mới ngớ người ra. Cũng đúng, thân phận địa vị của anh, cần gì phải chiêu đãi ai?

Cô nhìn những món điểm tâm đó, nghĩa là chỉ chiêu đãi mình cô thôi sao?

 

Cô vốn muốn hỏi nhưng lại dừng lại. Hỏi cái này để làm gì? Hỏi sâu hơn nữa là vượt quá giới hạn.

Đầu óc say rượu hình như đã tỉnh táo hơn một chút, vậy mà sống sờ sờ nuốt xuống lời nói. Người làm bày biện đĩa sứ xong xuôi, còn dùng bình thủy tinh trong suốt đựng thứ chất lỏng màu nâu, sau đó rót ra ly thủy tinh mạ vàng, rồi đặt trước bàn Mạnh Tầm. Lại đặt một ly nữa trước mặt Lan Trạc Phong.

 

Làm xong những việc đó, họ mới đứng dậy rời đi.

 

“Đây là gì?” Mạnh Tầm bưng ly mạ vàng lên, khẽ ngửi thấy mùi trà gừng cổ điển: “Trà giải rượu sao?”

 

“Đúng rồi.”

 

Anh khẽ cười khen cô, rồi giải thích lý do: “Giải rượu xong thì có thể đưa cô về trường học.”

 

Lời vừa nói ra, Mạnh Tầm nắm ly mạ vàng khựng lại, ngửa đầu uống cạn cả ly.

 

Lan Trạc Phong bất lực nói: “Là giải rượu xong mới đưa cô về, chứ không phải uống cạn.”

 

Uống trà giải rượu vị gừng vào mùa hè có một cảm giác khác lạ. Mạnh Tầm nắm chiếc ly thủy tinh mạ vàng, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tôi biết, nhưng tôi đã tỉnh rượu rồi.”

 

Lan Trạc Phong cứ lặng lẽ nhìn cô, đôi mắt ấy như đang nói: Cô chứng minh bằng cách nào?

 

“Lạc là thông minh.” Mạnh Tầm hết sức chứng minh mình không say, đã tỉnh rượu: “Hảo lạc là rất thông minh.”

 

Mạnh Tầm nói tiếng Quảng Đông không chuẩn, tốc độ nói tiếng Quảng Đông nhanh, nhưng cô nói chuyện mãi mãi là vẻ chậm rãi, nhưng giọng cô lại độc đáo, uyển chuyển, như sương khói mờ ảo của núi xa, bỗng nhiên truyền ra tiếng nước nhỏ giọt làm ẩm vạn vật.

 

Căn phòng yên tĩnh hồi lâu, Lan Trạc Phong khẽ ho khan.

 

Mạnh Tầm thấy đôi mắt màu nâu của anh sắp không giấu được ý cười. Khẽ lầm bầm: “Anh đang chế giễu tôi sao?”

“Tôi thề không có,” khóe miệng anh nhếch lên, giơ ba ngón tay, hướng về trời mà thề: “Là cô thật sự quá đáng yêu.”

 

Từ chế giễu biến thành đáng yêu, anh khen người khá tùy hứng.

 

Không khí trở nên có chút vi diệu, đặc biệt là đôi mắt anh mang ý cười cứ nhìn thẳng vào cô.

 

Dù cô nói gì hay làm gì, Lan Trạc Phong luôn khen ngợi một hai câu, nhưng cô thật sự không thích ứng nổi kiểu khen ngợi trắng trợn này.

 

Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng nhận được lời khen long trọng và thẳng thắn như vậy.

 

Cô siêng năng một chút, bà ngoại nói: Nuôi cô lớn chừng này, làm chút việc nhà là lẽ đương nhiên.

 

Cô thi được điểm cao, bà ngoại nói: Nuôi cô đi học, không thi tốt, vậy còn không bằng đừng lãng phí tiền.

 

Tóm lại, bất kể cô làm gì, đó đều là điều cô nên làm.

 

Cho nên cô mới nói không chịu nổi anh lại thẳng thắn như vậy, và dành cho cô những lời ca ngợi không ngừng. Mạnh Tầm đứng dậy, chân bị trật nhẹ nhàng đặt xuống đất, nói: “Tôi thật sự đã tỉnh rượu rồi, phải về trường học.”

 

Cô thật sự đã tỉnh rượu và ý thức được rằng từ trên núi về đến nhà Lan Trạc Phong, khoảng cách giữa họ, do ảnh hưởng của cồn, đã có chút vượt quá giới hạn. Cô xem như là mơ mộng hão huyền.

 

Bây giờ đã tỉnh rượu, cứ ở đây mãi thì không hay chút nào.

 

Hơn nữa, chuyện trò chuyện phiếm, thật ra nói đơn giản nhưng cũng ám muội. Đơn giản thì là ăn chưa, uống chưa. Nếu sâu sắc hơn thì là kể chuyện về bản thân cho đối phương nghe. Rõ ràng họ không phải hỏi nhau ăn chưa, uống chưa.

 

Nhưng nếu tiếp tục trò chuyện thì sẽ là mức độ sâu sắc hơn.

 

Vì vậy cô rất cảm ơn sự giúp đỡ của anh, nhưng cũng chỉ có thể dừng lại đúng lúc.

 

Cô đứng nhìn anh, đôi mắt ấy không kiêu ngạo cũng không nịnh bợ.

 

Từ khi cô bước vào cửa cho đến bây giờ, trái tim cô vẫn chưa đặt ở đây.

 

Lan Trạc Phong biết đây không phải do cô hướng nội, mà là cô đang trốn tránh anh. Còn vì sao trốn tránh, anh không tìm được lý do.

 

Nhưng con người cần thời gian để chấp nhận những người và sự việc đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời.

 

Anh nóng vội, nhưng nếu ngăn cản e rằng cũng sẽ trở nên lỗi thời.

 

Anh đứng dậy sửa lại quần áo của mình, cuối cùng cũng chịu nhượng bộ: “Vậy tôi đưa cô về.”

 

Anh lùi bước, Mạnh Tầm chỉ có thể chấp nhận. Đã đi xe của anh đến đây rồi, còn không cho anh đưa về, điều này cũng không thể nói nổi.

 

Chiếc xe rời khỏi tòa nhà, chạy qua cổng sắt, thẳng đến dưới bóng cây cách Đại học A không xa.

 

Vẫn là cái bóng cây lần trước, lúc cô sắp đi, anh đã tặng cô cuốn sách Bồ Đào Nha.

 

Mạnh Tầm xuống xe, chân thật ra vẫn còn hơi đau, nhưng so với lúc mới bị thì đã đỡ hơn chút. Khi Lan Trạc Phong xuống xe, anh nhận lấy một chiếc túi lớn từ chú Tuấn: “Đây là thuốc trị chấn thương của cô, bị thương không phải chuyện nhỏ, đừng từ chối.”

 

Câu nói “đừng từ chối” của anh đã khiến cô nuốt ngược lại lời “không cần” suýt thốt ra.

 

Mạnh Tầm nhận lấy túi, khẽ nói: “Cảm ơn.”

 

Lan Trạc Phong một tay lấy điếu thuốc từ trong túi ra, chắc là đợi cô đi rồi sẽ phải giải tỏa cơn nghiện thuốc. Dù cơn nghiện thuốc trỗi dậy, vẫn bị anh kìm nén, không nhịn được trêu cô: “Cảm ơn ai?”

 

“Anh đó.”

 

Xem ra, Mạnh Tầm không hiểu được tầng ý nghĩa khác của anh. “Tôi là ai?”

Anh lại truy vấn: “Dù sao cũng phải có một cách xưng hô chứ?” Lại quay về câu chuyện phiếm chưa có hồi kết trong nhà anh.

– “Vậy anh muốn tôi gọi anh là gì?”

 

Anh chưa kịp trả lời, cũng có thể là chưa kịp nói, người làm đã đến. Bây giờ, anh lại nắm lấy chủ đề này không buông.

Xem ra anh nhất định phải có câu trả lời.

 

Mặt trời ở phía sau anh, cô ngẩng đầu vươn tay che trước trán, nheo mắt nhìn anh.

 

“Vậy anh nói đi. Tôi nên gọi anh là gì.”

 

Thật ra cô cũng không biết gọi là gì, nên hôm nay trong nhà anh, sau khi người làm dọn trà xong và đi nghỉ, cô mới có thể xưng hô bằng “anh” liên tục.

 

“Keith là bạn bè, anh ba là người nhà, cô thấy sao?”

 

Gọi Keith, giống như bạn bè. Mặc dù anh nói họ là bạn bè, nhưng cô tự biết mình, cô đâu đủ tư cách.

 

Gọi anh ba, càng không thể. Đó là cách Lan Song xưng hô, là người nhà mới gọi.

 

Chỉ là nếu chọn một trong hai thì gọi Keith có vẻ tốt hơn. “Tôi thấy Keith là được rồi.”

Cô đã đưa ra lựa chọn.

 

Rồi lại nghe Lan Trạc Phong nói: “Gọi tôi là anh ba.” Anh đã có ý tưởng rồi, vậy mà cố ý trêu cô.

Thận trọng từng bước, trăm phương nghìn kế.

 

Đó là lần *****ên, Mạnh Tầm tự mình cảm nhận được khí phách của Lan Trạc Phong với tư cách là người bề trên. Bốn chữ đơn giản, nhưng lại tràn đầy ý vị không thể kháng cự. Đôi mắt ấy, rủ xuống nhìn cô, khó trách mọi người đều nói anh không giận mà uy, ánh mắt rất đáng sợ.

 

Mạnh Tầm ngoại lệ không dám kháng cự, cũng không thèm nghĩ vì sao anh muốn cô gọi anh ba, chỉ ‘ừ’ một tiếng.

 

“Vậy được ạ.” Mạnh Tầm quay người trước nói: “Lần sau cứ gọi anh như vậy.”

 

Cô xoay người rời đi, cố gắng hết sức để dáng đi của mình trông thật bình thường.

 

Bóng dáng gầy yếu, ẩn chứa một sự kiêu hãnh.

 

Để lại Lan Trạc Phong tại chỗ, anh rũ tàn thuốc, dùng hộp diêm bật lửa rồi rầu rĩ hút hai hơi, khói thuốc phả ra, anh nheo mắt, xoay người lên xe, muốn nghe cô nói một câu hay ho, cũng quá khó rồi.

 

—–

 

Trở lại ký túc xá sau, cơn đau ở mắt cá chân tăng lên do đi bộ quá nhiều. Cô lấy túi ra, lấy chai thuốc xịt vào chỗ mắt cá chân sưng đỏ của mình, sau đó đặt cái túi sang một bên.

 

Đến tối, Mạnh Tầm suy nghĩ một chút, định ngày mai xin phép Lan Song nghỉ một ngày.

 

Cô gửi tin nhắn: Mạnh Tầm: Chân tôi bị trật rồi, ngày mai có thể không đi được, có thể xin nghỉ một ngày không?

 

Lan Song không trả lời tin nhắn, nhưng lại gọi video call đến, quan tâm vài câu, hỏi Mạnh Tầm bị trật ở đâu. Cô ngại ngùng, chỉ nói dẫm hụt.

Nói xong, Lan Song lại bảo Mạnh Tầm cho cô ấy xem vết trật thế nào.

 

Mạnh Tầm không lay chuyển được cô ấy, chỉ đành chuyển camera sang, camera chĩa vào mắt cá chân, và cũng chĩa vào cái túi lớn buổi chiều.

 

Lan Song nheo mắt, nói: “Cô được lắm nha, vậy mà có gu đến thế, mua đôi giày hàng hiệu này.”

 

“Giày gì?”

 

Mạnh Tầm không hiểu Lan Song đang nói gì. Thấy cô thật sự ngây thơ, Lan Song giải thích: “Cô chĩa vào cái túi lớn màu trắng kia kìa, trên đó có logo tiếng Anh đúng không, đó là một hãng giày nổi tiếng đó.”

 

Mạnh Tầm ‘à’ một tiếng, lập tức đứng dậy xuống giường.

 

Sau đó đi đến cái túi đó, gạt hết thuốc ở trên ra, mở ra xem, bên trong là một đôi giày thể thao.

 

Màu trắng, sờ vào chất liệu rất thoải mái.

 

Giọng Lan Song vẫn còn văng vẳng bên tai: “Đôi giày này cần phải đặt trước nửa tháng, một đôi mười mấy vạn, chắc chắn không phải cô mua đâu, nói đi, có phải là do anh bạn tốt Keith của cô mua không.”

 

Mạnh Tầm mím môi, buổi chiều cô thực sự chỉ nghĩ là thuốc, nên mới cầm.

 

Hoàn toàn không ngờ, dưới thuốc còn giấu một đôi giày.

 

Cô lấy cớ có việc, cúp điện thoại của Lan Song, ai ngờ cô ấy không những không hiểu sự nôn nóng của cô, còn ở đầu dây bên kia lả lướt nói: “Này, nhìn cái vẻ mặt này của cô xem, chẳng lẽ đây là bất ngờ anh ấy dành cho cô sao?”

 

Mạnh Tầm không phản ứng Lan Song, sau khi cúp điện thoại, cô nhìn đôi giày mình thường đi đặt trên kệ giày, cũng màu trắng, tuy không hỏng, nhưng màu đã cũ.

 

Trái tim Mạnh Tầm như bị điện giật, cô nắm điện thoại, nhớ lại ngày *****ên cô đến nhà Lan Song làm thêm, trong điện thoại họ nói chuyện, anh

 

từng nói: “Hôm đó ở Uy Thế tôi chỉ muốn đưa tiền cho cô, để cô mua một đôi giày vải. Cô có thành kiến với tôi sâu sắc thật.”

 

Bây giờ cái thành kiến đó sớm đã biến mất, thay vào đó là anh thật tốt.

 

Mạnh Tầm thu ánh mắt từ đôi giày về, không chút do dự gọi điện cho Lan Trạc Phong.

 

Đầu dây bên kia bắt máy, đêm rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có thể nghe thấy vài tiếng chim kêu. Mạnh Tầm đoán chừng anh đang ngồi ở sân, uống trà, hút thuốc, ngắm trăng bị gió thổi, sau đó nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh vang lên: “Mạnh Tầm.”

 

Thấy cô không trả lời, anh lại hỏi: “Muộn thế này, tìm tôi có việc gì sao?”

 

“Keith,” cô vẫn không thể chấp nhận việc gọi anh là anh ba. Anh đã nói đó là cách xưng hô của người nhà, sao cô có thể trở thành người nhà với anh chứ? Cô khẽ nói: “Tôi vừa mới thấy, trong túi có một đôi giày.”

 

“Chân cô bị thương, đổi đôi giày thoải mái hơn đi.”

 

Đây là cái cớ của anh, bởi vì Lan Song đã nói, đôi giày này, cần phải đặt trước nửa tháng.

 

Tuyệt đối không phải là vì hôm nay trật chân mới tạm thời mua. Anh không muốn nói, vậy cô cũng không hỏi.

Chỉ đành coi như là mua hôm nay. “Tôi có giày rồi.”

 

“Tôi đương nhiên biết.” Người đàn ông ở đầu dây bên kia khẽ nói: “Mạnh Tầm, cô không thể cả đời đều từ chối ý tốt của người khác. Dù là tôi, hay là người khác.” Cô thật sự không thích được người khác đối xử tốt, cũng không thích mắc nợ ai.

 

Không vướng bận, không nợ nần là tôn chỉ của cô.

 

Nhưng Lan Trạc Phong lại nói, cả đời, dài như vậy, sao có thể cô độc một mình, thật sự làm được việc tách biệt với đạo lý đối nhân xử thế?

 

Cô nên sửa đổi bản thân mình, thản nhiên chấp nhận sự tốt đẹp của người khác, sau đó tìm một thời gian và cơ hội thích hợp để trả lại là được rồi.

 

Trước khi cúp điện thoại, cô khẽ nói cảm ơn. Anh lại nói: “Không cần phải nói cảm ơn.”

Nếu anh cần lời cảm ơn này, anh đã đường hoàng lấy đôi giày ra trước mặt cô.

 

Nhưng anh không làm vậy, mà giấu nó dưới thuốc, giữ gìn cái lòng tự trọng buồn cười của cô.

 

Mạnh Tầm đôi khi nghĩ, ở chung với người như cô có mệt không nhỉ. Tặng gì đó, cho gì đó, có phải đều phải cân nhắc một chút không.

————-

 

Đến thứ Ba, họ trở về Cảng Thành. Sinh nhật bà nội, được tổ chức rất long trọng, Lan Trạc Phong luôn đi cùng, giao thiệp uống không ít rượu, đến khi tiệc tan, cả người nồng nặc mùi rượu.

 

Lan Song là do bà nội dặn cô ấy đưa canh giải rượu lên. Gõ cửa đi vào, đặt chén canh lên bàn. Lan Song nhìn sang, Lan Trạc Phong đang nằm trên ghế dài. Hôm nay là dịp trang trọng, anh đã cởi áo vest ra, tiện tay ném lên ghế, cổ áo rộng mở, cả người tựa ra sau, đầu ngửa lên, tóc mái hơi dài, nhìn lên trần nhà, hiếm khi xuất thần lơ đãng.

 

Lan Song định đi, cô ấy không dám chọc Lan Trạc Phong, sợ ánh mắt anh uy ***** mình.

 

Nhưng Lan Trạc Phong đang thả lỏng lại đột nhiên gọi cô ấy lại, nói: “Chân Mạnh Tầm thế nào rồi?”

 

Lan Trạc Phong gần đây bận rộn thế nào, cô ấy biết. Cũng biết bà nội đã chỉ định anh lo liệu tiệc sinh nhật, cái gì cũng phải do anh tự mình xem xét. Chỉ riêng màu khăn trải bàn đã thay đổi vài loại, cuối cùng vẫn phải mời người chuyên nghiệp đặt làm từ Bắc Kinh chuyển đến.

 

Cho nên khi Lan Trạc Phong nói ra, Lan Song kinh ngạc.

 

Làm việc liên tục cả ngày, rượu không biết đã uống bao nhiêu, vậy mà còn có tâm trí quan tâm đến chân Mạnh Tầm.

 

Anh đối với Mạnh Tầm, là nghiêm túc sao?

 

“Ngay hôm anh đưa cô ấy đôi giày đó chúng em mới gọi video, gần đây cũng chưa liên hệ.” Thật ra Mạnh Tầm căn bản không thừa nhận là Lan Trạc Phong tặng, Lan Song chỉ đang cố gài bẫy Lan Trạc Phong thôi.

Thấy anh không phủ nhận, Lan Song trong lòng tấm tắc, được câu trả lời muốn hóng chuyện, lại sợ lập tức chuyển chủ đề, nói: “Nhưng cô ấy có đăng một bài lên vòng bạn bè. Em đã like rồi.”

 

“Vòng bạn bè gì?”

 

“Trước đây sao em không biết anh hóng chuyện thế nhỉ,” Lan Song lẩm bẩm, bị Lan Trạc Phong liếc mắt một cái, lập tức lấy điện thoại ra mở WeChat của Mạnh Tầm, mở vòng bạn bè, hai tay đưa cho Lan Trạc Phong nói: “Anh ba, mời xem.”

 

Lan Trạc Phong mở ra nhìn, là một tấm ảnh.

 

Trong ảnh, cô mặc áo sơ mi trắng, váy đen đứng trên sân khấu, bên cạnh là một nam sinh có vẻ ngoài thanh tú, cũng mặc áo trắng quần đen.

 

Lan Song lúc này nhô đầu lên: “Giang Chi nói đây là hot boy của Đại học A, đẹp trai không? Mạnh Tầm là hoa khôi khoa tài chính, nhưng Giang Chi cho em xem trang web của Đại học A, em cảm giác Mạnh Tầm đè bẹp cái cô hoa khôi trang điểm đậm kia.”

 

Hot boy, hoa khôi, rất đẹp đôi.

 

Nhưng Lan Song lại nói những điều không hay, nói những điều dở.

 

Lan Song vẫn còn nói: “Đây là kỷ niệm ngày thành lập trường, anh có biết kỷ niệm ngày thành lập trường là gì không?”

 

“Anh 26 tuổi, không phải 62 tuổi.” Ý ngoài lời là anh đương nhiên biết.

Anh nói xong, gửi tấm ảnh sang cho mình bằng cách ấn giữ lâu, rồi nâng mí mắt nhìn Lan Song.

 

Nhàn nhạt nói: “Nhớ khép miệng.”

 

Lan Song đương nhiên biết Lan Trạc Phong nói gì. Vừa rồi trong bữa tiệc, biết bao nhiêu nữ giới, bao nhiêu gia đình, lấy lòng bà nội, không nghi ngờ gì ai muốn tranh giành vị trí vị hôn thê của Lan Trạc Phong. Anh cả đã chọn tiểu thư nhà nào đó, anh hai đã kết hôn trước rồi. Duy nhất chỉ còn lại miếng bánh thơm Lan Trạc Phong này, gả cho Lan Trạc Phong làm vợ, làm con dâu nhà họ Lan, ai mà không muốn?

 

Cô ấy không thể nói với Mạnh Tầm.

 

“Em đảm bảo sẽ không tiết lộ một câu nào.” Lan Song giơ tay thề: “Anh ba, em muốn ——” “Đi ra ngoài.”

Lan Song gật đầu, thật sự không dám nói gì nữa, xoay người đi. Sau khi Lan Song rời đi, căn phòng lại trở nên yên tĩnh.

Anh mở điện thoại, mở khung chat, bức ảnh kia lại lần nữa xuất hiện. Lan Trạc Phong cảm thấy anh thật sự say rồi.

Càng nhìn hai người trong ảnh càng thấy không vừa mắt, vô cớ khiến lòng người bực bội.

 

Dù sao cũng không thoải mái, thà rằng tự làm mình hài lòng hơn. Anh cầm điện thoại lên, không chút do dự, bấm số, gọi thẳng đi.

 

——

 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.