Mạnh Tầm đoán không sai, Trần Bân Bân thật sự đã hiểu lầm. Cậu ta nhìn chiếc xe, rồi lại nhìn Mạnh Tầm.
Do dự một lát, hỏi: “Mạnh Tầm, đây là…?”
Lan Trạc Phong có cố ý khiến Trần Bân Bân hiểu lầm hay không, Mạnh Tầm không biết.
Thế nhưng anh bỗng nhiên xuất hiện, không hề báo trước, không hề có dấu hiệu. Tuy nói cô không có bất cứ ý nào với Trần Bân Bân, nhưng cũng không thể tùy ý người khác hiểu lầm mình. Dù sao thì chiếc xe này, người tinh ý chỉ cần tra kỹ biển số xe là có thể biết của ai. Đến lúc đó cô sẽ dính dáng không dứt với Lan Trạc Phong, và cả Lan gia nữa.
Cô không thích Trần Bân Bân.
Nhưng cũng không thể để cuộc sống đại học của mình bị gắn chặt với Lan Trạc Phong.
Ai mà biết được cô có thể ở lại trong cuộc đời một người khác bao lâu? Vạn nhất sau này lại gây ra trò cười thì sao?
“Đây là anh ba của tôi.”
Mạnh Tầm không nói đây là bạn, cũng không nói không quen biết. Cô đơn giản hóa mối quan hệ mập mờ thành một cách xưng hô sạch sẽ nhất: anh ba. Không phải anh họ thì cũng là anh ruột, tóm lại là người nhà.
Mặc cho ai cũng không thể hiểu lầm.
Trần Bân Bân nghe vậy, cười, đám mây mù trong lòng bỗng chốc tan biến. Cậu ta lập tức tiến lên, đưa tay qua cửa sổ xe nói với Lan Trạc Phong bên trong: “Chào anh ba, em là bạn của Mạnh Tầm,bạn cặp dẫn chương trình kỷ niệm ngày thành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoc-gio-len-dinh-huong-son/2787577/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.