Phòng Mạnh Tầm ở trong căn nhà cũ, nơi này cách âm không tốt.
Thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng Lâm Tú Phiến ho khan, trở mình ở phòng bên cạnh. Thế nên khi điện thoại còn đang đổ chuông, tiếng Lâm
Tú Phiến đã vọng sang từ phòng bên cạnh: “Tầm Tầm, muộn thế này rồi, con đang nói chuyện điện thoại với ai thế?”
Điện thoại của cô không phải là chiếc iPhone mới nhất, mà là một chiếc Android mua với giá hơn một ngàn tệ, dùng từ cấp ba đến giờ, đôi khi rất giật. Mạnh Tầm lập tức che loa điện thoại lại, nói vọng sang bên cạnh: “Con gọi cho cô giáo hướng dẫn, có vài việc không nói rõ trên mạng được. Con có làm phiền mẹ không ạ?”
Lâm Tú Phiến: “Không có, mẹ có làm phiền con không?”
“Sẽ không đâu ạ.” Mạnh Tầm nói xong cúi đầu nhìn, không biết từ lúc nào điện thoại đã báo “đang trò chuyện”. Cô cẩn thận cầm lên, thì thầm vào điện thoại, một tay che miệng: “Keith, có chuyện gì không?”
“Không sao, em cứ gọi tôi là cô giáo hướng dẫn cũng được.”
Mạnh Tầm hơi xấu hổ, chắc hẳn anh vừa nghe hết cuộc đối thoại của cô với mẹ. Cô vừa nói chuyện, vừa lén nhìn sang phòng bên cạnh: “Cách âm không tốt, mẹ tôi ở phòng bên.”
Lan Trạc Phong rất nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, không tiếp tục trêu chọc cô, hỏi: “Về nhà rồi à?”
“Vâng, về ăn Tết.”
Mạnh Tầm lại hỏi: “Cô giáo hướng dẫn… anh tìm tôi có việc gì không?”
Khi cô gọi “cô giáo hướng dẫn”, lòng có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoc-gio-len-dinh-huong-son/2787578/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.