Mạnh Tầm tỉnh lại lần nữa thì trời đã tối.
Cô đưa tay sờ trán, thấy một miếng dán lạnh buốt, dính dính và hơi ấm. Cô không mở mắt, định gỡ miếng hạ sốt trên trán ra. Vừa gỡ được một góc thì một đôi tay ấm áp đã giữ chặt cổ tay cô.
Đôi mắt Mạnh Tầm nặng trĩu như đeo ngàn cân, mi mắt không sao mở ra nổi. Trên đầu vang lên giọng nói trầm thấp: “Vừa tỉnh đã định thách thức bản thân mình rồi à?”
Dù mắt vẫn nhắm nghiền, nhưng thính giác của cô lại vô cùng nhạy bén. Cô nhận ra người qua giọng nói, qua mùi hương. Mùi hương lạnh lẽo và chất giọng từ tính hơi lơ lớ tiếng phổ thông ấy, không thể lẫn vào đâu được, chính là anh.
Anh không phải đang ở Đức sao? Sao đột nhiên lại về?
Mạnh Tầm lòng đầy nghi vấn, cố gắng mở mắt ra để xác nhận. Nhưng cuối cùng chỉ có thể hé được một khe nhỏ.
Hàng mi cong dài như rừng cây che phủ, chỉ khẽ hé lộ ánh sáng lờ mờ.
Người đàn ông đứng thẳng, khom lưng về phía cô. Gương mặt tuấn tú với những đường nét góc cạnh, đôi mắt sâu thẳm nhíu lại, giữa đôi lông mày tràn đầy lo lắng. Anh hiếm khi để lộ suy nghĩ trong lòng giữa đám đông.
Bởi Lan Song từng nói, người như anh ba, nhìn anh thêm một giây hay bớt đi một giây có thể bị xếp vào hạng yêu hay ghét. Trước khi anh cất lời, mọi người luôn hành động dựa vào ánh mắt anh.
Những người có tâm sẽ từ ánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoc-gio-len-dinh-huong-son/2787581/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.