Câu nói “chăm sóc em” ấy, cô lặp lại hai lần. Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng biểu cảm lại vô cùng nghiêm túc, trịnh trọng. Lan Trạc Phong khẽ cười, nâng tay cô lên, véo nhẹ lòng bàn tay: “Đâu cần phải long trọng đến thế.” Lời nói ấy nghe như một lời hứa hẹn. “Cần ạ.” Mạnh Tầm kiên quyết. Mạnh Tầm cảm thấy nên long trọng, vì đây là quá trình cô chấp nhận một người, bắt đầu từ hôm nay, cuộc đời cô có thêm một người. Từ nay về sau, mọi hỉ nộ ái ố của anh, cô sẽ ghi tạc trong lòng. “Đã vậy, anh cũng không thể qua loa được.” Lan Trạc Phong rũ mắt nhìn cô, “Tối nay em ăn tối cùng anh nhé.” Mạnh Tầm nghĩ chỉ là một bữa tối thôi mà, đâu phải chưa từng ăn. Sao anh lại nói trịnh trọng đến vậy. Mãi đến tối, người làm lên gọi cô, Mạnh Tầm xuống phòng ăn mới phát hiện, đây không phải một bữa tối đơn giản, mà là một bữa tiệc nến lãng mạn. Trước đây khi xem phim truyền hình, mỗi khi nam nữ chính dùng bữa tối dưới ánh nến, cô luôn cảm thấy thật sến sẩm từ tận đáy lòng. Nhưng khi nó thực sự xuất hiện trước mắt mình, cái phòng ăn tối tăm, hòa cùng ánh nến lung linh, và người đàn ông tuấn tú kéo ghế cho cô, hỏi ai đang ở trong hoàn cảnh đó mà không cảm thấy bất ngờ, kinh ngạc? Mạnh Tầm không ngờ có ngày mình cũng sẽ trở thành một kẻ tầm thường trong tình yêu. Những tình tiết mà bao năm qua cô từng khinh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoc-gio-len-dinh-huong-son/2787582/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.