Từ nay, và mãi về sau.
Đó là một lời hứa vô cùng trang trọng. Mạnh Tầm không thay đổi sắc mặt, nhón gót chân khẽ hôn lên má phải của Lan Trạc Phong. Rất nhẹ nhàng, và là cô chủ động.
Gió thổi đến, những sợi tóc hơi dài của Lan Trạc Phong bay bay. Bàn tay kẹp thuốc khẽ động, anh cười nhạt, đôi mắt hẹp dài sâu thẳm khẽ nheo lại: “Làm khó em rồi, cô Mạnh.”
Một nụ hôn thôi mà, sao có thể tính là làm khó chứ? So với hành động của anh, nụ hôn này của cô thấm vào đâu. Cô đặt hai tay lên vai anh, nhón chân lên. Tóc cô đã hơi dài, vì ngửa đầu mà phần đuôi tóc chạm vào cổ tay anh đang đặt ở eo cô, từng sợi từng sợi, hơi ngứa ngáy. Cô giữ vẻ mặt bình thản, khẽ nói: “Nhưng chúng ta đừng nói những lời hứa hẹn này, được không?”
Lan Trạc Phong rũ mắt, đối diện ánh mắt cô, hỏi: “Tại sao?” “Nếu ngay từ đầu đã hứa hẹn, về sau liệu có quá áp lực không?”
“Là anh hứa với em, không đòi hỏi em hứa hẹn gì” Lan Trạc Phong khẽ cười, bình thản nhìn thấu suy nghĩ của cô: “Em đừng có áp lực.”
Mạnh Tầm không tranh cãi với anh về chuyện hứa hẹn nữa, vì bàn tay anh đang kẹp thuốc lá, vu//ốt v/e tóc cô.
“Tóc dài rồi.”
Ánh mắt anh nhìn mái tóc cô như nhìn một báu vật quý giá.
“Đúng là dài rồi.” Mạnh Tầm không để ý đến ánh mắt anh. Cô vén tóc ra phía trước, khoa tay múa chân: “Anh muốn em
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoc-gio-len-dinh-huong-son/2787588/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.