Phía sau chiếc Rolls-Royce, đã lâu rồi không còn sự mập mờ và quấn quýt đến thế.
Tiếng nước và tiếng nức nở giữa môi răng, cùng với những câu chất vấn, không ngừng nghỉ.
Mùi máu tanh xen lẫn chút mùi thuốc lá.
Cuối cùng, trong tiếng nức nở, nụ hôn vô lý này cũng dừng lại. Sau khi buông môi, cô vẫn cắn chặt môi mình.
Đôi mắt hạnh quật cường, khóe mắt có vệt nước, rõ ràng đã khóc, nhưng nước mắt lại không chảy ra.
Một bộ dạng tủi thân, như bị anh hôn mà chịu oan ức lớn.
Lan Trạc Phong lùi người về, còn cuốn theo chút mùi máu tươi nhè nhẹ trong khoang miệng cô.
Anh ngồi thẳng lại ở tư thế nghiêm chỉnh như khi cô lên xe, như thể người mất kiểm soát vừa rồi không phải anh, ***** hơi phập phồng chứng minh vừa rồi thật sự đã điên cuồng, anh lạnh nhạt nói: “Cũng đâu phải chưa từng hôn. Em tủi thân cái gì?”
Lời này có hơi quá đáng. Là anh điên cuồng như vậy, không nói không rằng hôn cô, cắn cô, còn không cho cô khóc, không cho cô tủi thân.
Đôi mắt Mạnh Tầm hơi ướt sương mù, hai hàng nước mắt cứ không chịu rơi xuống, một lát sau, cô nhẹ giọng hỏi: “Anh có vị hôn thê, còn hôn tôi, lẽ nào anh không cảm thấy có lỗi với cô Tô sao?”
Nước mắt cô tràn ở khóe mắt không phải vì anh hôn cô, mà là vì anh có hôn thê mà còn hôn cô.
Điều này như kéo cô đến bờ vực đạo đức, khiến cô phải chịu dày vò.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoc-gio-len-dinh-huong-son/2787606/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.