Khi tỉnh dậy, mặt trời đã lặn. Mạnh Tầm từ trên ghế sofa ngẩng đầu, mở đôi mắt uể oải. Tấm rèm trước mặt che khuất ánh hoàng hôn chiếu vào phòng, nhưng ánh nắng chiều dịu nhẹ chiếu thẳng từ cửa sổ sát đất bên bàn làm việc, in bóng xuống sàn nhà, trong không khí có những hạt bụi nhỏ bay lượn. Mạnh Tầm chống đỡ cơ thể, tấm chăn tuột xuống ghế sofa. Cô thu tầm mắt khỏi bàn làm việc, chưa kịp nhìn về phía sau, chỉ nghe thấy từ một góc tối tăm bị tấm rèm che khuất, vang lên giọng nói trầm thấp của người đàn ông: “Tỉnh rồi?” Mạnh Tầm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở chỗ tối tăm đó, người đàn ông ngồi trên ghế sofa, khuỷu tay chống lên đầu gối. Trên khuôn mặt tuấn tú như ngọc chạm vàng, đôi mắt sâu thẳm rũ xuống, hàng mi dài và mảnh che khuất tâm sự của người đàn ông. Mạnh Tầm chỉ cảm thấy hơi thở trầm thấp của anh, nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì, cô thử gọi: “Anh ba?” Chỉ nghe thấy anh “ừ” một tiếng, sau đó đứng dậy từ ghế sofa. Ở góc tối tăm, ngũ quan của người ấy chìm trong bóng tối, không phân biệt rõ ràng. Anh bước đi, đi vài bước đến trước bàn làm việc, ánh nắng chiều chiếu vào mặt anh, vẫn là vẻ ôn nhu đó. Mạnh Tầm nhất thời không phân biệt rõ liệu giọng trầm thấp vừa rồi có phải là ảo giác của cô không. Cô gỡ tấm chăn từ trên người xuống, sau đó hai chân chạm đất, bưng ly nước trên ghế sofa lên uống, hỏi: “Anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoc-gio-len-dinh-huong-son/2787614/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.