Vẫn là không ngăn cản được sự nài nỉ của anh.
Cô đỏ mặt, cổ cũng đỏ bừng, cố chịu đựng cảm giác tê dại khi anh ngậm vành tai, khẽ nói: “Giường đi anh.” Sofa thực sự không tiện, cô sợ, cực kỳ sợ.
Các căn hộ ở đây cách âm không tốt, cô cắn môi, không dám phát ra tiếng, huống hồ khi vận động, sofa sẽ cọ xát với sàn nhà, tạo ra tiếng động.
Được như ý nguyện lên giường, may mắn là nệm đủ êm ái, hầu như không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Trong phòng ngủ yên tĩnh chỉ còn lại tiếng nước chao đảo.
Giống như chất lỏng đặc quánh, bị khuấy động, từ trong suốt hóa thành trắng đục, dính nhớp khiến lòng người run rẩy.
Sự va đập thị giác của màu bơ, cộng thêm sự tác động ba chiều cả về tâm lý và thể chất từ môi trường quen thuộc, khiến Mạnh Tầm có chút ngượng ngùng. Lan Trạc Phong vẫn chưa thỏa mãn, cơ bắp vùng eo lưng của anh ẩn hiện dưới ánh đèn.
Anh còn không quên trêu chọc cô, hỏi: “Ở đây thích hơn hay Lan Sơn thích hơn?”
Mạnh Tầm làm sao mà chọn được, mắt cũng đỏ hoe, cổ cũng đỏ bừng, toàn thân trên dưới không có chỗ nào còn trắng nõn.
“Đều tốt — ô,” Mạnh Tầm nhíu mày: “Ở đây tốt hơn.”
Lan Trạc Phong nhướn mày, một tay ôm lấy eo nhỏ của cô, hai hõm eo tròn trịa lấp lánh dưới ánh đèn, khiến người ta run sợ. Cảm giác kí//ch th//ích này càng mãnh liệt, cô chỉ có thể vòng tay ôm lấy cổ anh,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoc-gio-len-dinh-huong-son/2787615/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.