Tim Thẩm Ngung khẽ thót một cái.
Trình Mặc Phỉ nằm phía ngoài giường, cười cợt nhả, đưa cho Tiêu Hùng một ánh mắt "thế thì sao nào", sau đó vô tư quàng tay ôm lấy Thẩm Ngung, thản nhiên nói: "Cậu không có bạn ngủ chung giường của mình à?"
Thẩm Ngung: "......"
Đám trai thẳng mấy người...
Tiêu Hùng lập tức xoay người trèo lên giường Tôn Tinh Hà.
Tôn Tinh Hà cười, đạp cậu ta một cái không cho lại gần, "Đừng làm sập giường của tớ, chờ cậu giảm được 15 cân rồi hẵng nói."
Tiêu Hùng ôm chiếc gối ôm trên giường mình, tức tối nằm xuống.
Mùa đông này, nhất định cậu ta phải giảm cân để khiến mọi người trầm trồ.
Sau một hồi đùa giỡn, Thẩm Ngung cầm điện thoại lên, chụp một tấm ảnh chiếc chăn trên người rồi nhắn tin cho mẹ.
Thẩm Ngung: "Chăn ấm lắm ạ."*
Thẩm Ngung: "[Ảnh]"*
Mẹ vẫn chưa ngủ, nhanh chóng trả lời:
Mẹ: "Ấm là tốt rồi, tháng sau có sưởi là không lạnh nữa. Mà con đang ngủ với ai thế?"*
Rõ ràng bà đã phát hiện ra trong chăn có hai người.
Thẩm Ngung khẽ cong mắt cười, nhắn lại:
Thẩm Ngung: "Với Tiểu Trình ạ."*
Mẹ: "Hai đứa thân nhau thật đấy."
Trình Mặc Phỉ tựa rất gần cậu, mà cậu cũng chẳng cố tình che màn hình, thế nên anh nhìn thấy hết cuộc trò chuyện với mẹ của cậu.
Trình Mặc Phỉ thầm vui trong lòng.
Anh em tốt thực sự là phải để cho phụ huynh hai bên đều biết đến sự tồn tại của nhau.
Trong đầu Trình Mặc Phỉ thậm chí đã tưởng tượng ra cảnh sau này, nếu Thẩm Ngung có dịp ghé qua
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-anh-em-cau-thom-qua/2715329/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.